NGƯỜI ỐM THÌ KHÔNG NÓI DỐI

Chợt có lúc cuộc sống mất kiểm soát. Đôi khi vì những chuyện bất trắc vô tình xảy ra như chuyện “3 giây xuôi chiều cảm xúc” hay chuyện “cái cột điện”. Nhưng cũng có lúc chỉ là một trận ốm thông thường trong cái “năm thì mười hoạ” cũng làm mình mất kiểm soát và tự chủ ghê gớm.

Mình về nhà sau khi không thể chịu nổi cái lạnh của điều hoà phả thẳng vào người làm mình run lập cập vì rét. Và cũng không thể chịu nổi cảm giác đọc đi đọc lại một đoạn văn bản mà như được viết bằng ngôn ngữ của người Maya cổ. Tất cả mọi thứ ấu trĩ một cách kỳ lạ. Lảo đảo trở về. Lảo đảo nằm lăn ra và chìm vào những giấc mộng mị không rõ hình hài. Ở đó là một cái giuờng trắng toát của một căn nhà rất ít cửa sổ nhưng rất háo hức. Mình bảo Suker : Nếu có việc thì em cứ về đi. Nghĩ lại mình lại bảo nó ở lại. Lảo đảo bước sang một giấc mơ khác với ám ảnh về cầu Thăng Long và nhiều tầng hơn, những chiếc xe có động cơ chạy ầm ầm sầm sập ngay trên đầu làm mình chỉ biết la lên và chới với trong tiếng la thất thanh của chính mình.  Đọc tiếp “NGƯỜI ỐM THÌ KHÔNG NÓI DỐI”

XÁC SUẤT CỦA NHỮNG CUỘC GẶP GỠ TÌNH CỜ

Hà Nội! vẫn còn rất nhiều sinh lực khi gọi tên thành phố này. Hôm nay gần như kết thúc một ngày bằng cuộc gặp gỡ của những thị dân ở một nơi của những con số. Mình vẫn cứ loanh quanh mãi và như chia sẻ với thằng bạn thân – mình đang có cảm giác mình đang trở về nguyên sơ của cảm … Đọc tiếp XÁC SUẤT CỦA NHỮNG CUỘC GẶP GỠ TÌNH CỜ

THẤY CHIỀU BÊN KIA SÔNG

Không cần một lý do cụ thể, cũng không cần tay níu kéo, không cần cả ánh bình minh vàng vọt đưa chân. Ta đi theo một chiều ngang mà vẫn thấy chênh vênh kì lạ. Con dốc của những ngày đầu hạ với quá nhiều thứ xôn xao trước mắt đẩy người ta xuống vực thẳm tận cùng của ngày hôm qua.

Ta gần như đã lạc mất phần kiêu hãnh nhất của mình đâu đó. Lục tìm lại trong những hộc bàn cũ, cầu thang cũ, góc thốc gió, chỗ vắng người, câu chuyện râm ran như tiếng kinh nguyện cầu sớm tối. Câu chuyện cũng nhạt dần, khác xưa. Ta đã nghe vang vọng cái âm thanh của chính mình. Nội dung chỉ là “ngày mai”. Ngày mai như môt lời hứa hẹn huyễn hoặc, như lời hứa mà không cần biết nó có xảy ra hay không. Tôi không tin lắm vào bói toán nhưng sực nhớ đã nghe ai đó nói về một năm sắp tới của mình như một đồ thị dạng sin, lên rồi lại xuống. Nó không quá to tát để gọi là công danh sự nghiệp mà chỉ đơn thuần là cái ngày mai biết là vui hay buồn, thế là đủ. Đọc tiếp “THẤY CHIỀU BÊN KIA SÔNG”