IPC JOURNAL – DAY 66 – NGÀY DIỄN RA ASIAN CULTURAL EVENING

Mọi thứ diễn ra trôi chảy và suôn sẻ ngoài sự tưởng tượng của tôi. Tuy là rất chóng vánh và gọn gàng nhưng tôi tin chắc là những lời khen mà chúng tôi nhận được là không hề có cánh. Chúng tôi ít nhất đã tạo ra được một tinh thần Á Đông lạc quan, vui vẻ, và cả huyền bí nữa trong suốt buổi biểu diễn. Đủ vui chơi, ẩm thực, giải trí, văn hoá với chiều sâu. Chúng tôi kết thúc buổi diễn, và tôi may mắn góp mặt một chút ở phần cuối lên chào tạm biệt khán giả. Và như tôi đã nói cùng với mọi người – tinh thần Á Đông luôn là thứ làm cho chúng tôi tự hào. Và cho dù không ai ghi hình lại buổi diễn nhưng chắc chắn rằng những gì đã diễn ra sẽ khắc vào tim, ghi vào óc và được đặt trang trọng trong ngăn kéo cuộc đời của mỗi người. Vĩnh viễn không bao giờ bị lãng quên. 

IPC JOURNAL – NGÀY 57 – CHÀO BẠN MỚI CÙNG PHÒNG

Một ngày bắt đầu với cảm giác hoàn toàn tươi mới khi biết rằng chúng tôi chuẩn bị đón các sinh viên mới của 10 tuần cuối sẽ có mặt. Và tôi biết sẽ có người chuyển đến ở cùng với tôi là bạn Ấn Độ nên niềm háo hức đến từ sáng sớm. Khác…

IPC JOURNAL – NGÀY 55 – CUỐI KÌ THÌ ĐI CẮT TÓC

Và ở một góc có một trò rất vui là trò cắt tóc. Thật ra trò này bắt đầu từ ý tưởng của ai đó là tỉa tỉa chân tóc của Suhei cho đẹp hơn. Thấy bọn họ tỉ mẩn rất lâu, tôi nảy ra ý định là cũng sẽ thử. Và cũng phải nói rõ với mọi người là cả Adnette, Shako và Rosemarie đều chưa thử bất cứ một cái đầu nào cả, nên họ cứ hỏi đi hỏi lại tôi là có chắc không. Tôi quả quyết là chắc chắn vì thật ra trong tâm của tôi luôn muốn trò gì vui vui để gắn kết mọi người với nhau vì nếu nhỡ có gì thì thật ra chỉ cần cạo đầu đi là xong, tôi không mấy quan tâm đến chuyện đầu tóc nên sao thì cũng không quan trọng. Các cô nàng bắt đầu nháo nhào đi tìm kéo rồi tông đơ. Tôi được đưa ra cổng A để ngồi đó cắt tóc. Brune sau khi kết thúc cuộc gọi điện thoại đẫm nước mắt cũng tham gia cùng. Họ vừa cắt vừa nghĩ là nên theo kiểu nào, cãi nhau ỏm tỏi và tôi bụng cũng lo lo vì sau mỗi cú tông đơ có khi cười rất to có khi là im lặng đáng sợ. Tôi quyết định nhắm mắt lại và không suy nghĩ gì nữa. Họ cắt, rồi chỉnh sửa đến chán chê cuối cùng cũng tạm hài lòng. Không! Phải nói là cảm đám rất hài lòng và dù là vẫn ái ngại không biết có thật sự đẹp không. Kiểu tóc này nhìn tổng thể giống như một người da đỏ và nói như Mimosa là không thể nhận ra tôi là một chàng trai thuần châu Á nữa. Nhiều người đi qua trầm trồ, nhiều lời khen dành cho lòng dũng cảm. Riêng tôi, tôi nghĩ điều quan trọng nhất là dám làm gì đó chi tình bạn. Tôi nghĩ Shako sẽ rất nhớ kỉ niệm này khi ngày mai bạn lên máy bay về nước… 

IPC JOURNAL – NGÀY 49 – THÁNG MỚI CÓ QUÀ PHƯƠNG XA

October 1st 2014  Ngày đầu tiên của tháng 10 đến bằng cảm giác dễ chịu, ngủ vùi không muốn dậy. Trời đất âm u, xám xịt và mưa dầm dề ngoài cửa. Thử tưởng tượng, nếu phải dậy ra khỏi nhà đi học thì chắc là lười lắm. May lắm là ở IPC lớp học…

IPC JOURNAL – NGÀY 44 – THỨ SÁU RẤT VUI

September 26th 2014  Ngày Thứ sáu ở IPC lúc nào cũng tưng bừng và hôm nay cũng vậy. Cảm giác cuối tuần lúc nào cũng rõ ràng hơn và có nhiều thứ để chờ đợi hơn. Tôi khá vui khi đến lớp báo chí và nhận được những nhận xét rất đáng khích lệ về…

IPC JOURNAL – NGÀY THỨ 36 – SẮP CÓ CHUYẾN ĐI XA

September 18th 2014  Buổi học môn Current Affairs tiếp theo tôi và Esther phải chuẩn bị thuyết trình trước lớp về những gì chúng tôi đã tìm hiểu được từ hai trang website là filmsforaction và alternatemedia. Trang của tôi dính đến phim và tôi nghĩ nó rất thú vị và phần presentation của chúng…

RA ĐI LÀ ĐỂ TRỞ VỀ

“Hôm nay thức dậy lúc 10 giờ. Đêm qua thức khuya quá…vì tự dưng gặp được một nhạc sĩ đang du học tại Mỹ- Nguyễn Xinh Xô. Những câu chuyện bằng âm nhạc của anh vẫn phảng phất nét gì đó hòai niệm, là một sinh viên học về quản lý dữ liệu mà để…

CHUYỆN MÙA ĐI HỌC

Mỗi năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều.. Đã lâu rồi không còn cái cảm giác háo hức cái ngày đến trường. Thay vào đó là cái sự bâng khuâng, bồi hồi của học kỳ cuối… Trẻ con bây giờ khác ngày xưa. Nhìn vào bộ sách giáo khoa hoành tráng quá….

May quá, mình vẫn như ngày xưa….

Viết tiếp câu chuyện của gần 10 năm về trước, tiễn Phú ra sân bay, chúng tôi như thường lệ vẫy tay chào “hẹn gặp lại”. Sau những va đập của cuộc đời, cả những va đập lý tính và cảm tính khiến chúng tôi có lúc phải cay đắng thốt lên rằng “Hẹn gặp…

TẾT LÀ MẸ…

Mình với bạn Tết biết nhau và làm bạn với nhau cũng mấy chục năm rồi đó. Mình vẫn còn nhớ ngày xưa khi cậu bé hai ba tuổi ngây ngô lần đầu làm quen với Tết. Hình ảnh của Tết trong mình lúc còn con nít nhiều màu sắc lắm và cũng chộn rộn…