Hà Nội! vẫn còn rất nhiều sinh lực khi gọi tên thành phố này.
Hôm nay gần như kết thúc một ngày bằng cuộc gặp gỡ của những thị dân ở một nơi của những con số. Mình vẫn cứ loanh quanh mãi và như chia sẻ với thằng bạn thân – mình đang có cảm giác mình đang trở về nguyên sơ của cảm giác tinh khôi của một gã trai lần đầu hăm hở ra Hà Nội bắt đầu cuộc sống mới.
Hội đồng xổ số miền Bắc, những ánh mắt thị dân nhiều háo hức. Thảng có người ngồi lặng lẽ. Nhưng phần đông người ta vẫn thế. Chờ đợi nhiều thứ, và bất chấp tuổi tác, ở những thời điểm như vậy thì nên sống vội. Sống vội để chỉ trong vòng chưa đến nửa giờ đồng hồ những dự đoán số phận, dự đoán về nhân sinh phơi bày và rõ ràng. Giá mà những trớ trêu trong cuộc sống cứ dễ dàng có cách giải quyết. Chẳng phải ngẫu nhiên mà màu đỏ và màu đen được dùng làm hai màu chủ đạo trên những bộ bài và cả trên tấm bảng điện tử nhấp nháy trước mắt trong phòng xổ số. Một không gian quá hẹp để cho tất cả những cảm xúc lộ diện. Một bức tranh hoàn chỉnh và khá đẹp về nhân quần. Mình cũng vậy. Là một gã thị dân trong cái chao chát và thoạt nhìn có vẻ rời rạc của cuộc sống. Cuộc sống là tất yếu một cách trông chừng rất ngẫu nhiên. Sẽ cố gắng để bình tĩnh hiểu được điều đó và kể câu chuyện của mình thật nhẹ nhàng, ôn tồn thủ thỉ như tâm sự về những sự đời vừa oái oăm, vừa buồn cười, vừa đau đớn. Nhiều khi rất dữ dội, vừa rất thường ngày tầm thường, cứ như là tự nhiên vậy, tự nhiên để giấu kín nỗi niềm rất sâu và rất đậm.
Ừ! Sống có những lúc nên vội, để đưa ra quyết định, để trụ lại. Gã trai bắt đầu quen với cuộc sống thị dân ở một thành phố mới tự nói với mình như vậy ở giao lộ xanh đỏ quen thuộc trở về nhà. Người ta chờ đợi những xác suất, gã cũng vậy. Im lặng ghi lại một con số mà gã cho là may mắn. Có con số đó trên tấm bảng đỏ đen của cuộc xổ số. Gã nhìn thằng bạn và mỉm cười.
Xác suất tồn tại cho mọi người, cho mọi tư duy dù là thiển cận nhất. Và cái bài toàn xác suất năm nào đang hiển hiện ở những góc khuất không ngờ của cuộc sống thị dân.
Đã đến và sẽ ở lại cho những xác suất nhớ quên đến lúc tự đảo chiều…Tada nhỉ?
Cảm ơn thằng bạn yêu và cảm ơn kẻ lạ mặt nào đó của xác suất đã tặng mình món quà hôm nay…


