LEN LÉN NỤ HÔN MÙA NẮNG NGỌT

Vẫn nhớ hoài có lần mình đã từng nhắc đến cái cách mà một cô gái cách xa 1735km dành cho một chàng trai đất Bắc.

“Cứ nhớ hoài nụ hôn ấy. Hôn xong lại là một nụ cười…xong lại là một nụ hôn…xong lại là một nụ cuời…

Nếu như ngày nào cũng nối dài những nụ hôn và nụ cười như vậy thì có lẽ sau một tháng mình sẽ bị tiểu đường”

Mình thích lối ví von về sự ngọt ngào của nụ hôn như vậy. Mình không chắc đó có phải là tình yêu nhưng mình cũng thấy nó ngọt. Ước gì ai cũng có thể yêu nhau không khoảng cách, nhớ nhau không khoảng cách và sốt không khoảng cách như vậy. Đọc tiếp “LEN LÉN NỤ HÔN MÙA NẮNG NGỌT”

NHỮNG KÝ ỨC TRỞ VỀ

Có những khoảnh khắc trở về tưởng như bằng tiềm thức của một ngày rất gần nào đó. Một mùa hè xanh trôi qua vẫn cứ ám ảnh mỗi con đường qua hàng ngày. Lạ kì lắm những đèo dốc Bình Phước, những rặng cao su, những vườn điều ngút ngàn và cảnh vật cứ thế ùa vào ta bằng tất cả các giác quan. Và cũng lạ kì lắm cái đất nơi đây, đất cứ bám chặt lấy chân người như luyến lưu, bịn rịn ngay từ ngày đầu gặp gỡ. Và người cũng không nỡ phụ tình đất nên chân trần vẫn bước đi trên bùn lầy, lội suối băng rừng.

Vẫn giữ mãi những ấn tượng về vùng đất Bình Phước, vùng đất biên giới Tây Nam đã được nghe kể nghe tả nhiều trong những câu chuyện của một thời thanh niên xung phong. Vùng đất khắc nghiệt này là sự pha trộn của nắng gió, của đèo dốc và cả màu đất đỏ đặc trưng. Thầm hãnh diện thay cho những bạn tân binh mùa hè xanh lần đầu tiên ra trận đến với một vùng đất hùng vĩ như vậy.Và cũng tự hào lắm suốt gần một tháng chiến dịch những màu áo xanh đã xuất hiện khắp nơi trên vùng quê nghèo Bình Phước. Có lúc ê a cùng đám trẻ nhỏ trong một lớp ôn tập hè, thoắt một cái đã thấy những thầy cô giáo đang vất vả trên những con đường nông thôn gồ ghề còn dang dở. Và lại trở về cùng nhau với những chiếc lồng đèn cứ ngày một nhiều thêm treo ở một góc phòng. Những chiếc lồng đèn sẽ tỏa sáng lung linh trong một đêm hội thiếu nhi nơi mặt trăng treo cao cũng hiền từ như những ánh mắt trẻ thơ vậy. Là những phiên tòa giả định khi sinh viên tham gia như thật và cũng nhớ lắm khi ông trời thương cho trời quang mây tạnh để phiên án diễn ra thành công. Và chúng tôi cũng là những ca sĩ trong những đêm văn nghệ xung kích với những giai điệu Mùa hè xanh cứ vang vọng mãi giữa xóm thôn. Đọc tiếp “NHỮNG KÝ ỨC TRỞ VỀ”