CREATIVE BRIEF VÀ CÁCH TRUYỀN ĐẠT THÔNG TIN

Quá trình làm quảng cáo đã dạy cho tôi nhiều bài học quý báu, và một trong số đó là cách truyền đạt thông tin một cách hiệu quả. Bạn sẽ hỏi tôi như thế nào là hiệu quả?

Chúng ta có thể bắt đầu bằng câu chuyện ngắn được trích từ một vở hài kịch để minh hoạ cho phần này.

Một người khiếm thính bước vào siêu thị và muốn mua cục xà bông. Anh ta chỉ tay vào cục xà bông và gật gật đầu. Nhân viên siêu thị ngay lập tức hiểu anh ta muốn mua gì và tận tình giúp đỡ. Vậy một người khiếm thị bước vào siêu thị, với cây gậy dò đường, và cũng muốn mua cục xà bông, anh ta sẽ làm các cách nào dưới đây:

Lấy gậy gõ nhè nhẹ vào kệ xà bông?
Lấy tay chỉ vào cục xà bông?
Lấy tay xoa xoa vào người?

Dù sớm hay muộn, nhân viên siêu thị cũng đoán được là anh ta muốn mua cục xà bông. Nhưng có cách khác, nhanh hơn lại hiệu quả hơn, mà anh chàng khiếm thị thường xuyên sử dụng, là nói: “Tôi muốn mua cục xà bông”.

Điếc thì ra dấu, mù thì mở lời. Mỗi người đều có cách riêng để truyền đạt thông tin đến đối tượng tiếp nhận. Đọc tiếp “CREATIVE BRIEF VÀ CÁCH TRUYỀN ĐẠT THÔNG TIN”

TRẺ CON THÌ KHÔNG NÊN NGOẠI TÌNH CÒN NGƯỜI LỚN THÌ KHÔNG NÊN NÓI DỐI

Ngày bé được dạy, trẻ con thì không nói dối. Lúc đấy bố mẹ cứ nhắc đi nhắc lại về chuyện này và còn dẫn chứng rất nhiều những thứ khác nhau. Tất nhiên bố mẹ mình không bao giờ đem những thứ tâm linh ra lừa theo kiểu như “nếu nói dối sẽ bị ma cắt lưỡi hoặc không đầu thai được” như bố mẹ của mấy đứa bạn vẫn hay nói. Thật ra, trẻ con thì lúc nào cũng cố hữu cái thói quen nói dối dù là kiểu này hay kiểu khác. Nói dối vì sợ bị mắng (nỗi sợ này thì gần như đứa trẻ nào cũng có) theo kiểu cô bé Tốt Tô Chan ngày xưa khi lý giải về việc quần áo bị rách do chơi đùa. Cô bé đã nói với mẹ “có những đứa trẻ khác phóng dao vào con”. Và cách giải quyết của bà mẹ Tốt Tô Chan cũng là cách mà bố mẹ tôi hay dùng. Khi nghe chuyện thì tảng lờ đi hoặc tin rất mạnh và bỏ đi làm chuyện khác. Cho đến một lúc khác mới đem chuyện ra nói.  Đọc tiếp “TRẺ CON THÌ KHÔNG NÊN NGOẠI TÌNH CÒN NGƯỜI LỚN THÌ KHÔNG NÊN NÓI DỐI”