HÃY ĐỢI NHAU SAU BỜ RÀO ĐÁ
Mấy hôm nay Hà Nội nóng dần đều. Bước ra khỏi nhà là thấy hầm hập nóng, điên cuồng nóng và phát điên vì nóng. Tôi đành để cảm giác của mình trôi lên những cao nguyên đá để tự an ủi phần nào rằng thật ra khi chưa ai hát câu ca về một miền tự do là có lý do của nó. Miền đất tự do trong suy nghĩ của mình là khi đôi chân mệt thì có thể dừng lại, bờ vai mệt thì sẽ có một bờ vai khác để dựa vào, mồ hôi mệt thì sẽ thấm mồ hôi ở một vạt áo khác, và con mắt mệt thì sẽ khép lại và tưởng tượng ra một thế giới khác đang mở ra với những hân hoan. Đọc tiếp “HÃY ĐỢI NHAU SAU BỜ RÀO ĐÁ”

