ÁP THẤP NHIỆT ĐỚI
3 ngày trần trụi trôi qua không có lấy chút nắng mặt trời. Bức bối. Lạnh lẽo, ẩm ướt, tù túng. Chẳng có cảm giác nào làm cho người ta cảm thấy dễ chịu cả. Có lẽ giải pháp tối ưu là nằm ở nhà, trùm chăn và đợi cái chút sáng nhờ nhờ của bầu trời chuyển dần thành tối để có lý do an toàn đi ngủ mà không chở thành kẻ lười biếng và vô trách nhiệm. Ấy thế mà cái câu chuyện tưởng tượng ấy đã không thể nằm lâu dù là trong suy nghĩ của hắn, một kẻ ham vui với công việc. Cái suy nghĩ tiềm tàng này cứ lóe lên, rồi lại vụt tắt và lại lóe lên, hệt như đèn màu ở mấy quán cà phê. Ở cái thời buổi này, tìm ra những đèn dây nhấp nháy này chỉ có thể là vào đêm giáng sinh hoặc là ở những địa điểm giải trí ngoại thành. Nơi đó có thể là bình yên hơn, có thể là đỡ ồn ã hơn và có vẻ không thực dụng. Giá mà có một ngày tắt điện thoại ra ngoại thành để thấy mình vô tư lự có khi lại khá khẩm hơn một chút. Nói là làm…con hắn ít khi cho hắn tự thay đổi quyết định. Ừ thì tắt máy. Tự cười thầm trong bụng, ít ra hôm nay là ngày cuối tuần cũng có cái cớ để mà đi, trong hợp đồng có ghi rõ là chủ nhật được nghỉ không ta? Chắc là có và cũng có thể không…nói gì thì nói hắn cũng đã ngồi trên xe bus rồi. Chuyến xe bus Sài Gòn Củ Chi lúc nào cũng đông khách. Mà phần đông là dân ngoại thành, dân buôn thúng bán bưng, và cả những gã thanh niên bán hàng dạo. Nghe cái câu rao quen quen, ừ thì kệ vậy, ừ thì cứ tự dỗ mình vào giấc ngủ chập chờn nhưng thú vị. Thú vị ở chỗ là vừa dập dềnh trong cái ồn ã quen thuộc và người ta vẫn có khả năng tự ru mình à ơi vào giấc ngủ. Và thú vị nhất ở chỗ là…hì hì…điện thoại đã tắt và ta có thể đi ngủ mà không bị ai quấy rầy. Chuyện gì thì để thứ hai giải quyết. Lạ thiệt, cứ nghĩ đến mấy cái chuyện nhảm nhảm này là lại tự bật cười. Cười mỉm chi thôi, nhưng chỉ mình ta thấy đáng yêu còn người ngồi bên cạnh thì cũng không chắc là vậy. Vừa kịp suy luận ra thế, nhìn sang cạnh bên đã gặp ánh mắt là lạ nhìn từ lúc nào. Bên cạnh là một cô gái, trẻ, và có vẻ hiền. Đúng thế, hiền nên không có cặp mắt soi mói tò mò mà trái lại hơi thắc mắc một chút về nụ cười khó hiểu của hắn. L ấp úng bắt chuyện, hắn vẫn hay tự cho mình cái kiểu đáng trống lảng như thế. Và thế là cái kiểu đánh trống lảng đó đã đem đến một câu chuyện vô thưởng vô phạt bắt đầu bằng câu : “Bạn quê ở Củ Chi hả?” Thường thì câu trả lời trên những chuyến xe như thế này thường là cái gật đầu. Đọc tiếp “ÁP THẤP NHIỆT ĐỚI”

