NẾP MÙA…

Hôm nay Hà Nội sũng ướt và tê dại. Hoàn toàn tê dại ngay từ lúc sáng sớm. Mình thích cảm giác sũng ướt ẩm ướt như thế này. Vì nó nhắc cho mình nhớ đến một nếp mùa nào đấy. Khi mà ta phải lọ mọ lau cho bằng sạch những dấu ấn của mùa nồm. Mình luôn thích những lúc mình thấy mình không âu lo và vui vẻ. Mình luôn thích cái cảm thức về gia đình của mình. Mình luôn thích nhớ những câu chuyện về nếp cũ – cái nề nếp đã ám vào suy nghĩ như thứ khói đốt đồng mỗi buổi chiều ở đồng quê. Nó gần như là một thứ cảm thức không hệ luỵ. Đọc tiếp “NẾP MÙA…”