THẤY CHIỀU BÊN KIA SÔNG

Không cần một lý do cụ thể, cũng không cần tay níu kéo, không cần cả ánh bình minh vàng vọt đưa chân. Ta đi theo một chiều ngang mà vẫn thấy chênh vênh kì lạ. Con dốc của những ngày đầu hạ với quá nhiều thứ xôn xao trước mắt đẩy người ta xuống vực thẳm tận cùng của ngày hôm qua.

Ta gần như đã lạc mất phần kiêu hãnh nhất của mình đâu đó. Lục tìm lại trong những hộc bàn cũ, cầu thang cũ, góc thốc gió, chỗ vắng người, câu chuyện râm ran như tiếng kinh nguyện cầu sớm tối. Câu chuyện cũng nhạt dần, khác xưa. Ta đã nghe vang vọng cái âm thanh của chính mình. Nội dung chỉ là “ngày mai”. Ngày mai như môt lời hứa hẹn huyễn hoặc, như lời hứa mà không cần biết nó có xảy ra hay không. Tôi không tin lắm vào bói toán nhưng sực nhớ đã nghe ai đó nói về một năm sắp tới của mình như một đồ thị dạng sin, lên rồi lại xuống. Nó không quá to tát để gọi là công danh sự nghiệp mà chỉ đơn thuần là cái ngày mai biết là vui hay buồn, thế là đủ. Đọc tiếp “THẤY CHIỀU BÊN KIA SÔNG”

PTC_01

Hôm nay là ngày đầu tuần. Mình hứa là sẽ cố gắng chăm ngoan. Mà đúng là mình chăm ngoan thật. Từ sáng đến giờ đã làm được rất nhiều việc. Mỗi ngày cảm xúc của mình lại tự rơi vào nhiều vùng đất khác nhau. Hôm nay thì tự dưng sáng sớm dậy, trong cái u tịch của buổi sáng phương Bắc mình nhớ vùng Châu thổ. Một buổi chạng vạng tối, ở ngã bảy Phụng Hiệp, mình đã đi một đoạn đường rất dài tuốt dưới miệt U Minh Thượng lên đến Hậu Giang rồi băng ngang qua Phụng Hiệp để ghé Sóc Trăng. Trời tù mù, và đêm nhá nhem. Khói bếp un trâu, cói đốt đồng và tiếng rộn ràng của thôn trang vào đêm gợi lên nhiều nỗi niềm.  Đọc tiếp “PTC_01”

C52

Không phải lúc nào sự dịu ngọt cũng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu. Và hôm nay buổi chiều của mình hoàn toàn không nằm trong tâm trạng của một thứ vuốt ve cảm xúc với đá lạnh, với mùi hương dịu ngọt. Trưa nay đã kể cho bạn nghe về sự thích nghi dần với những cộc cằn, gay gắt và chao … Đọc tiếp C52

PARTACHOW-SLING

Thật khó có thể tưởng tượng là đã hết tháng 5 và tháng 6 nắng như đổ lửa đã rậm rịch ngoài cửa rồi. Một buổi chiều như thế này mang cảm giác deja-vu. Tiềm thức lặp lại – à không, chính xác là một cảm giác của 4 năm về trước. Mình cũng có một buổi chiều cuối tháng 5 như thế này. Vẫn … Đọc tiếp PARTACHOW-SLING

TADA-JITO

Ngày thứ bảy, Thời gian cụ thể để định vị bản thân. Hà Nội vào mùa nắng chói chang. Tâm trạng của một gã trai không bất ổn, không quá kích động nhưng không thể chối bỏ cảm giác xôn xao cứ náo nức thường trực. Mình thấy mình trong mùa hè là một thứ cocktail rất Caribe, rất ruhm, rất mía, rất chanh tươi … Đọc tiếp TADA-JITO

NGÀY NGẮN – NGÀY DÀI

Ngày dài, ngày mệt mỏi, thấy cứ trôi lê thê chờ mãi đến lúc được gieo mình xuống để chìm vào giấc ngủ rồi lại buột miệng: “Ơ kìa! Chưa đủ dài để nhớ” Đêm dài của những buổi trời vào Đông rồi, về đêm trời thật lạnh, tôi trở dậy khi ngày  chưa rõ là đã thức giấc chưa chỉ thấy là mọi thứ … Đọc tiếp NGÀY NGẮN – NGÀY DÀI

TADAPOLITAN

Điều gì sẽ xảy ra nếu tự dưng bỏ office ra phố và thấy toàn là xe đạp, không khói bụi, và thấp thoáng luỹ tre làng ở cuối dốc Tam Đa. Chắc mình sẽ kinh ngạc nhưng cũng sung sướng lắm. Hà Nội là một thành phố kỳ lạ, nếp làng vẫn còn hiển hiện dưới chân những toà cao ốc. Là những bà … Đọc tiếp TADAPOLITAN

BAO GIỜ CHO ĐẾN MÙA ĐÔNG

Một buổi sáng thức dậy bằng cảm giác da thịt chạm vào nhau nhớp nháp và các giác quan hừng hực hơn mức bình thường sẽ là thời điểm nhắc nhớ nhiều lắm những ký ức. Tất nhiên mùa hè đang hiển hiện rất rõ ràng nhưng cái vô hình đang nhớ lại là cảm giác mùa đông. Mình có nhiều hơn một mùa đông … Đọc tiếp BAO GIỜ CHO ĐẾN MÙA ĐÔNG

NÓI VỚI CON TRAI


Hôm nay là thứ bảy. Bằng lăng vẫn rực rỡ phố. Vẫn phải đi làm. Vẫn mỉm cười cùng phố. Nhưng tâm trạng lạ lắm! Nôn nao không thể lý giải. Mình ngồi bần thần một lúc rất lâu trong văn phòng vắng te tái và tự hỏi không biết mình có đến nhầm chỗ không. Mình muốn nói chuyện với một ai đó, nói về một thứ gì đó nhưng dường như không thể. Một cái gì cụ thể bây giờ là rất khó, nên mình sẽ viết thư cho tương lai, viết cho con trai mình.

Con của mình sẽ được dạy yêu biển từ bé – yêu cái nôi của nhân loại – nơi mà 50 người con đã cùng cha Lạc Long Quân xuống biển. Yêu nơi đã làm làn da trở nên nâu đỏ màu của mặn, màu của sự sống sinh sôi. Con trai yêu biển sẽ khoẻ mạnh và cũng lãng mạn nữa. Biển luôn biết dạy những bài học giản dị và tinh tế nhất. Đọc tiếp “NÓI VỚI CON TRAI”