THẤY CHIỀU BÊN KIA SÔNG
Không cần một lý do cụ thể, cũng không cần tay níu kéo, không cần cả ánh bình minh vàng vọt đưa chân. Ta đi theo một chiều ngang mà vẫn thấy chênh vênh kì lạ. Con dốc của những ngày đầu hạ với quá nhiều thứ xôn xao trước mắt đẩy người ta xuống vực thẳm tận cùng của ngày hôm qua.
Ta gần như đã lạc mất phần kiêu hãnh nhất của mình đâu đó. Lục tìm lại trong những hộc bàn cũ, cầu thang cũ, góc thốc gió, chỗ vắng người, câu chuyện râm ran như tiếng kinh nguyện cầu sớm tối. Câu chuyện cũng nhạt dần, khác xưa. Ta đã nghe vang vọng cái âm thanh của chính mình. Nội dung chỉ là “ngày mai”. Ngày mai như môt lời hứa hẹn huyễn hoặc, như lời hứa mà không cần biết nó có xảy ra hay không. Tôi không tin lắm vào bói toán nhưng sực nhớ đã nghe ai đó nói về một năm sắp tới của mình như một đồ thị dạng sin, lên rồi lại xuống. Nó không quá to tát để gọi là công danh sự nghiệp mà chỉ đơn thuần là cái ngày mai biết là vui hay buồn, thế là đủ. Đọc tiếp “THẤY CHIỀU BÊN KIA SÔNG”


