BUỔI TỐI CUỐI TUẦN…VÀ BẢN TÌNH CA HÁT BẰNG GIỌNG MỘC…

Hôm nay là một ngày thứ bảy khá kì lạ. Gió không thổi nhiều. Người ta ra đường có vẻ cũng không nhiều, ít nhất là trong mắt nhận xét của tôi và tôi cũng làm một việc không quen thuộc so với những ngày thứ bảy khác của mình. Tôi viết đến đây và tự hỏi liệu mẫu số chung cho những ngày thứ bảy khác đã quen thuộc của mình là gì? Ở lại văn phòng trong một trạng thái say rượu (tất nhiên là không phải trạng thái say rượu lý tính) và ngậm ngùi làm việc. Hôm nay, sau giờ tan học, tôi không vội vã tìm cái gì để nhét vào bụng và cũng không vội vã trở về cơ quan, một buổi tối thứ bảy khác lạ dần dần được vẽ ra trên một phương diện nào đó có vẻ giống với kiểu mà mình thích.  Đọc tiếp “BUỔI TỐI CUỐI TUẦN…VÀ BẢN TÌNH CA HÁT BẰNG GIỌNG MỘC…”

KHÔNG AI CHỜ AI NƠI PHI CẢNG VỀ ĐÊM…

Phi cảng Mactan-Cebu là một phi cảng khá bé, nó cũng bé như hòn đảo này vậy. Có lúc tôi nghĩ rằng ở một nơi bao la và lớn rộng thì người ta mới lạc nhau. Hà Nội quá chật chội để cho hai người yêu nhau rồi tránh mặt. Hà Nội quá nóng nực và oi ả mùa hè nên những bàn tay thôi không còn nắm chặt, thôi không còn chờ đợi nhau ở bờ rào và ở nơi bờ sông lộng gió.

Đọc tiếp “KHÔNG AI CHỜ AI NƠI PHI CẢNG VỀ ĐÊM…”

BỞI VÌ MÙA THU TÔI Ở LẠI…

Xin lỗi nhé mùa thu vì ta quá vô tình không nhận ra mùa đã sang từ lúc nào. Chỉ nhớ là trong một đêm…lại là đêm khoảng thời gian mà những trái tim cô đơn thường tìm đến những khoảng lặng trong tâm hồn mình, là lúc những ký ức ngày xa xưa chợt ùa về. Nỗi cô đơn trở thành quạnh vắng và tiếng gõ nhịp của đồng hồ như chậm hơn…chậm hơn cả những đợi chờ. Có người bảo rằng mùa thu có quyền năng rất lớn đối với tình yêu khi nó có thể đánh thức những tâm hồn đồng điệu để hoà cùng với nhau. Để những kẻ chai lì cảm xúc cũng biết lãng mạn hơn. Hà Nội chưa vào mùa hoa sữa nhưng cảm xúc của người ta cũng nhắc nhớ là cần phải nồng nàn hơn. Đặc biệt là những kẻ cô đơn thì phải gồng lên để chuyên chở tình cảm của mình, để ôm chặt lấy mình để huyễn hoặc cảm xúc ấm…Để cho không gian dạ hương không đến mức phải thổn thức trong đêm. Nhưng cũng chẳng dễ dàng gì… Đọc tiếp “BỞI VÌ MÙA THU TÔI Ở LẠI…”