BROTHERHOOD STORY

For my dearie bro, for old brand new brotherhood. Something never be forgotten Vậy là 3 anh em mình đã lớn nhiều rồi. Lớn nhiều đủ để biết rằng không thể nào cả 3 cùng nhau đi mãi những chương trình nhỏ, những hàng quán nho nhỏ, hay giữ mãi những kỉ niệm trong căn phòng nho nhỏ. Nhưng sẽ còn 1 tình bạn, tình … Đọc tiếp BROTHERHOOD STORY

VẪN CÒN GIÓ THỔI

Gió không bao giờ ngừng thổi ở thành phố ấy. Anh mỉm cười thật lạ và rảo bước theo những viên đá đã cũ, vừa đi vừa đếm bước chân mình. Thi thoảng hít hà như một ông già tìm lại cố hương. Hoàng 25 tuổi, trẻ, đẹp trai, hài hước, thành đạt và…độc thân 

Đọc tiếp “VẪN CÒN GIÓ THỔI”

Gió về đem nhớ

Trưa!  Trời đẹp mê mệt! Nắng rất nhẹ và những cơn gió bắt đầu thổi nhè nhẹ mơn man như những cơn gió xuân ở một thành phố lạ. Tôi luôn có những ấn tượng dịu ngọt với những cơn gió ở thành phố lạ. Nó như là người bạn thân quen để mình bấu víu khi độc hành trên những con đường. Theo đó … Đọc tiếp Gió về đem nhớ

NEPALI FACES

Nepal is like a fusion between two giant countries – India and China. So it’s obvious to have a well combination of good aspects of two great cultures. Look at the faces everywhere you go is such a great pleasure. You can see a whole culture, whole hospitality of a country. Let’s take a look at those Nepali faces that impressed me… and see the … Đọc tiếp NEPALI FACES

(1)MỘT BUỔI CHIỀU THỨ BẢY KHÔNG LÃNG MẠN…

Đầu tiên tôi phải tự nói với mình như thế khi bầu trời buổi chiều thứ bảy quá trong xanh. Mùa thu cử nắng vàng dừng lại tí tách bên khung cửa sổ và gió nhẹ nhàng làm những cành lá cây đại thụ ven hồ nhảy múa reo vui hớn hở. Sẽ là một buổi chiều thu rất lãng mạn nếu như cái với tay ra cả khoảng trời thu xinh đẹp kia không bị chặn bởi một lớp cửa kính của công sở. Và tôi bị chặn lại bởi cảm xúc vui buồn của chính mình. Ngày chủ nhật là ngày mai, quá ngắn ngủi và biết đâu nhạt nhẽo không chừng! Ngày thứ bảy của tôi thì đang ngắn lại dần và nhiều khả năng sẽ tiếp tục bị triệt tiêu nếu như tiếp tục ngồi ngoảnh lưng lại với bầu trời trong xanh phiá sau. Mình nhớ một con phố chộn rộn người ở một thành phố lạ nơi có  những gương mặt khắc khổ nhưng lạc quan và mình soi mình vào đấy như một thằng ngốc đang chẳng hiểu mình cày cuốc cật lực vì cái gì? Đọc tiếp “(1)MỘT BUỔI CHIỀU THỨ BẢY KHÔNG LÃNG MẠN…”