Trưa!
Trời đẹp mê mệt! Nắng rất nhẹ và những cơn gió bắt đầu thổi nhè nhẹ mơn man như những cơn gió xuân ở một thành phố lạ. Tôi luôn có những ấn tượng dịu ngọt với những cơn gió ở thành phố lạ. Nó như là người bạn thân quen để mình bấu víu khi độc hành trên những con đường. Theo đó cảm giác này dễ chịu lắm, và nó làm nụ cười của mình như hiền lành hơn và giản dị hơn. Hôm qua, có hẹn với người bạn ở trong phố. Đi qua Hồ Gươm, nhà Chung, Lý Quốc Sư mới giật thót mình. Dễ đã mấy tháng trời mình không vào trong phố. Không thấy nhớ. Tuyệt nhiên là không nhớ. Nhưng giờ thì khác, đã thấy nhớ phố, thấy nhớ quãng thời gian 4 năm mình dời ra Bắc. Nỗi nhớ quên nhiều khi cũng như mưa nắng, như cơn gió mùa về bất chợt hôm nay…
Chiều!
5 giờ chiều! Trời đã sập xuống tối đen. Nhìn từ trên cao, lấp loá những vệt đèn xe hối hả trở về. Gió lùa về ớn lạnh đánh thức toàn bộ những cơn nhớ chui vào giác quan, chui vào mắt, vào tai, vào cảm xúc.
Mắt nhớ con dốc 124 Âu Tơ hun hút gió. Tiếng xe máy của cô bạn rất thân vang bình bịch làm bạt vía cả những cơn gió điên cuồng.
Tai nhớ tiếng ngáy pho pho của ông anh trai bên cạnh. Anh mình thường ngủ dễ, không âu lo và hiền lành như cún. Để gió mùa về càng làm cho giấc ngủ ấy ấm áp thêm.
Mũi nhớ mùi của căn phòng nhỏ ở Hà Đông, nơi mình và em đã trải qua một mùa đông không thể quên dù là ai đó cố tình chối rằng không nhớ. Căn phòng ẩm, có mùi của gỗ, của vôi cũ và của cả niềm tin gì đó mong manh và vô hình
Xúc giác nhớ dốc xuống con đê dẫn vào nhà. Đằng sau cánh cửa ấy, giờ cô em gái đã sắp lấy chồng. Và cái người ta hi vọng sau một ngày trở về nhà giờ đã trở thành trống rỗng như một màn ảo thuật kì tài.
Rồi đằng sau tất cả những ấm áp ngày xưa là xa vắng. Người ta tránh đổ lỗi cho nhau, tránh đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho những cái nhớ quên bất chợt. Tránh trách móc vì sao đã lâu không nhắn tin, gọi điện hay nhậu nhẹt bù khú. Không đâu. Nhớ lắm đấy chứ! Nhớ nên mới đem gió mùa ra trách.
Mẹ bảo! Trách thế là có tội lắm! Có tội với cơn gió mùa mới kịp về qua phố …


