Đôi khi nước mắt cũng chảy ngược mẹ ơi…

168299_501790097850_7910389_n

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Không biết đã bao lâu rồi không thấy mình buột miệng ra tiếng gọi bản năng ấy. Tiếng gọi mà hầu như tất cả các đứa trẻ trên toàn nhân loại đều nói ra đầu tiên lúc còn bi bô. Tiếng gọi ấy thành một phát xuất của mọi nguyên cớ. Đói! gọi mè, buồn hay vui cũng gọi mẹ và cả khi vùng vằng giận dỗi cũng gọi mẹ. “Mẹ” tiếng gọi đầu môi chính là tiếng gọi đẹp nhất bởi nó là tiếng gọi đầu lòng dễ dàng nhất, tin cậy nhất, trìu mến nhất và cũng gần gũi nhất. Con lớn lên với tiếng gọi đầu môi ấy, và mọi sướng khổ hay đau buồn cũng được sẻ chia bằng tiếng gọi đầu môi ấy. Có điều…càng lớn…con bước vào tuổi bay nhảy và đi xe…tiếng gọi ấy thưa vắng dần rồi cũng có lúc im bặt trong chính tư duy. Mẹ biết và mẹ hiểu…đôi ba lần trong những cuộc điện thoại hiếm hoi gọi cho mẹ tôi biết rằng dù nhớ con lắm nhưng sợ gọi cho con rồi sẽ lại nhớ thêm, rồi sợ con bận không trả lời mẹ được. Đọc tiếp “Đôi khi nước mắt cũng chảy ngược mẹ ơi…”

Thư gửi mùa Vọng – 06

3089531148_9ce3efae01_o

Dear Tada của ta,

 

Giáng sinh còn cách chúng ta 15 ngày nữa. Con đã chuẩn bị những tấm thiệp giáng sinh đến đâu rồi? Hôm qua ta thấy con có lượn trong nhà sách và chọn 2 tấm thiệp giản đơn. Ta cứ thắc mắc mãi, một tấm thiệp đã được gửi đi rồi. Còn tấm còn lại dành cho ai. Ta bỗng nhớ đến một câu chuyện về tấm thiệp giáng sinh thế này.  Đọc tiếp “Thư gửi mùa Vọng – 06”