VỀ NHÀ ĂN TẾT – CHUYỆN SỐ 1

Sợ nhất khi nghĩ đến thời gian. Nhưng háo hức nhất cũng là lúc nghĩ đến thời gian. Ví như khi nghĩ là tuần sau nghĩ đến tuần sau sẽ đi Mùa hè xanh. Thế là nửa tháng háo hức, một tuần háo hức và từng ngày cũng háo hức. Sự nôn nóng này chẳng phải lúc nào cũng hay, tuy vậy mình vẫn thích mình nôn nóng một chút để cái gì đẩy lên tận cùng cũng có ý nghĩa. Năm nay là một năm không bằng phẳng tuy là chẳng có gì đột phá ngoại trừ vài thứ tiếp tục gãy và vài thứ đổ vỡ được dự báo trước. Nhưng vẫn háo hức cho Tết và căng tràn cho vui đời những ngày xuân tết rộn rã bên ngoài cửa. Sẽ nhiều dự định, nhiều cảm xúc và nhiều cả những câu chuyện nho nhỏ chia sẻ với chính mình trong những ngày cận Tết. Từ xưa vẫn vậy, những ngày cận Tết luôn là những ngày rộn ràng nhất với áo mới, với bánh mứt, với những đổi khác từ những cái bé xíu. Mình sẽ chia sẻ cùng các bạn những câu chuyện nhỏ ở khắp mọi nơi để dù ở đâu bạn cũng đang có cảm giác mình đang chuẩn bị

CHUYỆN SỐ 1

Anh Thạch Chí Vinh là một người bán cháo lòng. Tôi gặp anh vào một buổi chiều cuối năm ở Siem Reap. Như một thói quen, tôi ra dấu khi muốn mua một tô cháo lòng. Và cũng như một linh cảm đặc biệt, tôi cảm ơn anh bằng tiếng Việt. Cảm giác nghe tiếng quê hương ở một nơi xa lạ là một cảm giác thú vị. Tôi nghe anh kể câu chuyện về cuộc đời mình và về lý do anh phiêu bạt sang tới vùng đất này để mưu sinh.

333593_10150493226117851_2045855650_o

Đọc tiếp “VỀ NHÀ ĂN TẾT – CHUYỆN SỐ 1”

XE ĐẠP CỦA MẸ

Chiều thứ bảy…khi một ngày dần khép lại…cảm giác rất lạ…không hẳn là trống rỗng, không hẳn là háo hức. Đơn giản chỉ là mong cái gọi là ngày mai…dù là ngày mai cũng chẳng biết có màu gì.

168299_501790097850_7910389_n

Đọc tiếp “XE ĐẠP CỦA MẸ”

Hà về….vẫn như ngày xưa

Hà Trần trong tôi vẫn như ngày xưa. Vẫn ngẫu hứng, vẫn phiêu diêu như một khúc du ca đồng nội. Vẫn êm đềm và đằm thắm như một thiếu nữ Hà Thành tuổi tròn trăng; hiểu và cảm âm nhạc bằng những rung cảm say mê đầu đời.

Ngày đó tôi đã từng say mê với những “dòng sông mùa thu”, “phố nghèo” và rất nhiều những tự truyện bằng âm nhạc của chú Trần Tiến. Thú thật lúc đầu trong tôi những giai điệu đó đơn thuần chỉ gợi trong tôi những cảm giác là lạ. Thế thôi! Mãi về sau, khi đã trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn tôi mới định hình rõ ràng hơn cái cảm xúc ngày đó. Đó chính là sợi dây đồng cảm vô hình bằng âm nhạc…

CÓ GIÓ Ở ĐỒI NORMANDIE

Một email từ một địa chỉ xa. Tự nhiên nhớ lại những dòng viết của chính mình. Những dòng viết không cú pháp, không câu nệ, chỉ đơn giản là tuôn trào của một chuyến đi, một bước ngoặt trong chuyến hành trình của chính mình…

…..

Có gió trên những ngọn đồi vùng Normandie. Cái nắng là lạ của vùng đất này làm cho tất cả các giác quan của tôi được đánh thức. Lang thang, tản mạn, nhìn từng tia nắng trôi qua kẽ tay… vậy là tôi đã có mặt ở cái vùng đất lạ này được 1 tuần. Cái xứ sở hoa lệ này đón tôi theo cái kiểu của người Âu châu hay nhìn dân tộc tóc đen da vàng vậy. Một nửa xa lạ, một nửa thiện cảm. Có lẽ cái thiện cảm họ dành cho dân tộc Nhật Bản, còn xa lạ họ dành cho những người của xứ Đông Dương. Chẳng có cách nào khác ngoài cười thầm, nói tóm lại người ở đâu cũng “trông mặt bắt hình dong” như người Việt mình. Cả một tuần căng thẳng cùng công việc, cùng bộn bề những chồng giấy tờ ngồn ngộn của chuyến đi với hằm bà lằng rắc rối không tên. Tất cả cuối cùng cũng trôi qua, vì ở đây người ta ý thức cái ngày cuối tuần rõ ràng hơn. Rõ ràng hơn là bởi cuối tuần là thời gian thư giãn, là khoảng thời gian giải trí ngắm nhìn mây trời.

5537132829_dc77980764_o Đọc tiếp “CÓ GIÓ Ở ĐỒI NORMANDIE”

TẠ ƠN NHỮNG LẦN ĐAU

Những ngày này, hay đong đếm lại thời gian một cách vô thức – hoàn toàn vô thức. Và nhân việc đong đến thời gian thành ra cũng đong đếm cả những sự kiện đã từng xảy ra trong đời. Một trong số đó là những đau đớn. Đau đớn theo nghĩa đen!

2982133244_7e5258058a_b

 

Đọc tiếp “TẠ ƠN NHỮNG LẦN ĐAU”