CÓ GIÓ Ở ĐỒI NORMANDIE
Một email từ một địa chỉ xa. Tự nhiên nhớ lại những dòng viết của chính mình. Những dòng viết không cú pháp, không câu nệ, chỉ đơn giản là tuôn trào của một chuyến đi, một bước ngoặt trong chuyến hành trình của chính mình…
…..
Có gió trên những ngọn đồi vùng Normandie. Cái nắng là lạ của vùng đất này làm cho tất cả các giác quan của tôi được đánh thức. Lang thang, tản mạn, nhìn từng tia nắng trôi qua kẽ tay… vậy là tôi đã có mặt ở cái vùng đất lạ này được 1 tuần. Cái xứ sở hoa lệ này đón tôi theo cái kiểu của người Âu châu hay nhìn dân tộc tóc đen da vàng vậy. Một nửa xa lạ, một nửa thiện cảm. Có lẽ cái thiện cảm họ dành cho dân tộc Nhật Bản, còn xa lạ họ dành cho những người của xứ Đông Dương. Chẳng có cách nào khác ngoài cười thầm, nói tóm lại người ở đâu cũng “trông mặt bắt hình dong” như người Việt mình. Cả một tuần căng thẳng cùng công việc, cùng bộn bề những chồng giấy tờ ngồn ngộn của chuyến đi với hằm bà lằng rắc rối không tên. Tất cả cuối cùng cũng trôi qua, vì ở đây người ta ý thức cái ngày cuối tuần rõ ràng hơn. Rõ ràng hơn là bởi cuối tuần là thời gian thư giãn, là khoảng thời gian giải trí ngắm nhìn mây trời.

