Sợ nhất khi nghĩ đến thời gian. Nhưng háo hức nhất cũng là lúc nghĩ đến thời gian. Ví như khi nghĩ là tuần sau nghĩ đến tuần sau sẽ đi Mùa hè xanh. Thế là nửa tháng háo hức, một tuần háo hức và từng ngày cũng háo hức. Sự nôn nóng này chẳng phải lúc nào cũng hay, tuy vậy mình vẫn thích mình nôn nóng một chút để cái gì đẩy lên tận cùng cũng có ý nghĩa. Năm nay là một năm không bằng phẳng tuy là chẳng có gì đột phá ngoại trừ vài thứ tiếp tục gãy và vài thứ đổ vỡ được dự báo trước. Nhưng vẫn háo hức cho Tết và căng tràn cho vui đời những ngày xuân tết rộn rã bên ngoài cửa. Sẽ nhiều dự định, nhiều cảm xúc và nhiều cả những câu chuyện nho nhỏ chia sẻ với chính mình trong những ngày cận Tết. Từ xưa vẫn vậy, những ngày cận Tết luôn là những ngày rộn ràng nhất với áo mới, với bánh mứt, với những đổi khác từ những cái bé xíu. Mình sẽ chia sẻ cùng các bạn những câu chuyện nhỏ ở khắp mọi nơi để dù ở đâu bạn cũng đang có cảm giác mình đang chuẩn bị
CHUYỆN SỐ 1
Anh Thạch Chí Vinh là một người bán cháo lòng. Tôi gặp anh vào một buổi chiều cuối năm ở Siem Reap. Như một thói quen, tôi ra dấu khi muốn mua một tô cháo lòng. Và cũng như một linh cảm đặc biệt, tôi cảm ơn anh bằng tiếng Việt. Cảm giác nghe tiếng quê hương ở một nơi xa lạ là một cảm giác thú vị. Tôi nghe anh kể câu chuyện về cuộc đời mình và về lý do anh phiêu bạt sang tới vùng đất này để mưu sinh.
Sang Siem Reap được 2 năm cũng là hai năm anh lao vào cùng công việc. Do ở nhà làm ruộng quá khó khăn không đủ sống và kiếm tiền nuôi con nên anh quyết định bàn cùng vợ để sang đây buôn bán kiếm sống. Đứa con một tuổi đành để lại Trà VInh cho ông bà nội ngoại. Cả hai vợ chồng thuê một căn phòng be bé ở ngoại ô Siem Reap để ở và nấu nướng buôn bán. Ở một thành phố du lịch thì không có nghề gì lương thiện mà dễ kiếm bằng hàng ăn. Người có đất có vốn thì bán trong quán, trong nhà hàng, vợ chồng anh vốn cụt thì bán xe đẩy chạy vòng vòng quanh cái thành phố bé xíu. Chiếc xe của anh là một chiếc xe chế, nó là một gánh cháo lòng trên xe, nơi mà cùng nó anh chạy khắp nơi để giao hàng và để bán. Anh kể lúc mới đi bán thì ngày ngày hai vợ chồng phải dắt díu nhau dậy từ 3h sáng nấu cháo và lại dắt díu chở nhau ra chợ để bán. Và gần như cả tháng đầu tiên đều phải ôm nửa nồi cháo về nhà nhìn nhau. Nghĩ cũng đúng, lạ nước lạ cái, không quen biết ai, mưu sinh là chuyện không dễ dàng.
Nhưng rồi những ngày này cũng qua, họ quen khách dần và những người bán hàng xung quanh khu chợ cũ cũng bắt đầu quen cùng với hai vợ chồng hiền khô như đất từ Việt nam sang bán cháo. Họ bán được nhiều hơn và bán làm hai cữ: một cữ sáng và một cữ chiều. Buổi sáng anh bán cố định ở bệnh viện trung tâm đến 9h là hết nồi cháo, tranh thủ về nhà nghỉ ngơi rồi nấu tiếp nồi cháo chiều để chạy vòng vòng bán tiếp. Buổi chiều chủ yếu là đi giao hàng cho những người tiểu thương trọng chợ. Chị Thy – vợ anh Vinh giờ cũng thôi không còn đi cùng chồng nữa mà mở một hàng bán vịt lộn be bé ở mé chợ. Gặp anh những ngày cuối năm nghe chuyện chuẩn bị Tết mà cũng thấy náo nức thay cho anh chị. Tết năm ngoái nghèo quá đành ở lại, năm nay khá hơn nên quyết tâm sẽ phải về, mà về từ 24 Tết đến ra Giêng mới quay lại. Anh chị thương con gái phải xa ba mẹ sớm quá nên chuẩn bị mua bao nhiêu là đồ đạc. Mấy cái áo đầm nhỏ xíu, mấy cái nơ kẹp tóc, mấy cái đồ chơi lũn tũn, rồi quà bánh cho ông bà nội ngoại. “Chắt chiu cả năm cho mấy ngày Tết, Tết năm nay được về nhà thì ráng phải làm sao cho đủ đầy” anh chị nói mà nghe nhẹ tênh như gió. Tôi có nghe câu chuyện của những nhánh sông Cửu Long kể về mạch nguồn trước khi ra biển lớn. Ở trong sâu thẳm tâm hồn của những người con xa xứ luôn là khát khao trở về nơi đã từng biết lớn biết khôn và biết nhớ biết thương cảm thức của Xuân của Tết -nơi rất cần gia đình, rất cần cảm giác ấm. Ai bảo rằng phương Nam nắng gió thì không cần ấm áp bạn nhỉ…



