BÀ….

253510_10151090962987851_838354087_nCâu chuyện số 1: Về thăm thằng bạn và dự lễ tang bà nó. Bà ốm cũng lâu. Bà 90 tuổi. Bệnh là bệnh tuổi già. Nó chưa bao giờ thức đêm trông bà, cho đến một hôm nó tự nhận trách nhiệm đó với rất nhiều háo hức. Nó vẫn như thế, háo hức là háo hức ra mặt từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Nó nhắn tin kể cho mình nghe về sự kiện trọng đại này với cả những tiểu tiết của con chó ngủ ngoan trong lòng hay cuốn truyện đang đọc và bài hát đang nghe. Mình hiểu rõ “chia sẻ là một đức tính của trẻ thơ, và với bà nó bao giờ cũng vẫn là đứa trẻ”. Một giờ sáng! Nó nhắn tin “bà mất rồi”. Mình cũng hẫng! Vì là đêm đầu tiên, cũng là đêm cuối cùng nó thấy bà còn thở. Tuổi đến cũng là lúc chia ly với nhân thế. Cũng đặng! Nhưng cũng vẫn bàng hoàng bởi lại một lần nữa những xác suất lại gặp nhau tê tái đến như vậy. Đọc tiếp “BÀ….”