BÀ….

253510_10151090962987851_838354087_nCâu chuyện số 1: Về thăm thằng bạn và dự lễ tang bà nó. Bà ốm cũng lâu. Bà 90 tuổi. Bệnh là bệnh tuổi già. Nó chưa bao giờ thức đêm trông bà, cho đến một hôm nó tự nhận trách nhiệm đó với rất nhiều háo hức. Nó vẫn như thế, háo hức là háo hức ra mặt từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Nó nhắn tin kể cho mình nghe về sự kiện trọng đại này với cả những tiểu tiết của con chó ngủ ngoan trong lòng hay cuốn truyện đang đọc và bài hát đang nghe. Mình hiểu rõ “chia sẻ là một đức tính của trẻ thơ, và với bà nó bao giờ cũng vẫn là đứa trẻ”. Một giờ sáng! Nó nhắn tin “bà mất rồi”. Mình cũng hẫng! Vì là đêm đầu tiên, cũng là đêm cuối cùng nó thấy bà còn thở. Tuổi đến cũng là lúc chia ly với nhân thế. Cũng đặng! Nhưng cũng vẫn bàng hoàng bởi lại một lần nữa những xác suất lại gặp nhau tê tái đến như vậy. Hôm nay, gặp nó! Đầu tóc bơ phờ, quần áo xộc xệch và lấm lem bùn đất. Sáng nay an táng bà, mẹ nó bảo “nó khóc thảm thiết và không muốn bà đi về với đất”. Một lần nữa mình mỉm cười và tự nhủ : “Những chàng trai dù trưởng thành vẫn mãi mãi là thơ dại..” Câu chuyện số 2 : Tuần trước bà gọi cho mình. Bà bảo thôi đừng cãi nhau nữa. Về đi rồi hai đứa về thăm bà. Mình nhớ bà vẫn hay gọi điện cho mình. Bà thường hay kể những chuyện không đầu không cuối. Chuyện về con rắn bò vào nhà, chuyện bà sợ ma, và nhiều chuyện khác. Bà không phải là bà ngoại ruột nhưng bà bảo là bà xem mình như cháu nên đôi khi mình thấy chuyện cãi vã này là mình có lỗi rất lớn… Cháu hứa với bà cháu sẽ không làm cho bà buồn! Mình xa nhà, ông bà đều đã mất, nên tự dưng thấy đâu cũng là bà mình. Vì cái tình cảm của bà dành cho cháu bao giờ nó cũng như khoai sắn và hình như là tất cả bà trên thế giới đều như vậy. Mộc mạc, hiền hoà, như tóc trắng bay buổi xế chiều, như núi đồi và thảo nguyên trùng điệp nhưng lúc nào cũng có đường dẫn lối về với bếp ấm. Mình nhớ câu chuyện thứ 3 Câu chuyện thứ 3 : Mình quen TT tình cờ. Và ngay từ lúc chưa bao giờ gặp mặt nhau mình đã nghe nó kể về những câu chuyện của bà. Sáng sớm bà dậy và bà cho tao ăn xôi. Sống với bà từ bé mình có niềm tin hoàn toàn rằng TT nhân hậu như hôm nay phần lớn là nhờ bà. Với TT có thể đó là một câu chuyện bình dị nhưng với mình đó là một kỷ niệm để nhớ, để ghi vào tim. Trong cuộc đời, ai cũng có riêng cho mình những kỉ niệm của một thời ấu thơ hồn nhiên, trong sáng. Những kỉ niệm ấy là những điều thiêng liêng, thân thiết nhất, nó có sức mạnh phi thường nâng đỡ con người suốt hành trình dài và rộng của cuộc đời. Xa vòng tay chăm chút cuả bà để đến vơí chân trơì mới, một cuộc sống mới. Đứa cháu nhỏ cuả bà ngày xưa giờ đã trưởng thành nhưng trong lòng vần luôn đinh ninh nhớ về mái nhà nhỏ nơi hai bà cháu có nhau. Đưá cháu sẽ không bao giờ quên và chẳng thể nào quên được vì đó chính là nguồn cội, là nơi mà tuổi thơ cuả đưá chaú đã được nuôi dưỡng để lớn lên từ đó. Chiều! Mình nhận được một tin nhắn, à ko là email của TT “đang ngồi bên bà rồi, ôm bà rồi, khổ thân bà, mặt tím và sưng…” Mình hiểu một thứ tình cảm rất lớn nó đã chia sẻ…về người đã tô những màu sắc nhân hậu và nhân văn lên tuổi thơ trong sáng của nó của bạn…và của tôi… BẾP LỬA Một bếp lửa chờn vờn sương sớm Một bếp lửa ấp iu nồng đượm Cháu thương bà biết mấy nắng mưa Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi Bố đi đánh xe khô rạc ngựa gầy Chỉ nhớ khói hung nhèm mắt cháu Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay Tám năm ròng cháu cùng bà nhóm lửa Tu hú kêu trên những cánh đồng xa Khi tu hú kêu bà còn nhớ không bà Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế Mẹ cùng cha bận công tác không về Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc Tu hú ơi chẳng đến ở cùng bà Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa? Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi Hàng xóm bốn bên trở về lầm lụi Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh Vẫn vững lòng, bà dặc cháu đinh ninh Bố ở chiến khu bố còn việc bố Mày có viết thư chớ kể này kể nọ Cứ bảo nhà vẫn được bình yên Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen Một bếp lửa lòng bà luôn ủ sẵn Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ Ôi kỳ lạ và thiêng liêng- Bếp lửa Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa?

Bình luận về bài viết này