LÀO “KHÔNG VỘI VÔ

Lào là quốc gia duy nhất ở khu vực Đông Nam Á không có biển và cũng là quốc gia lạ lùng nhất ở khu vực này với mạch sống lạ lùng, chậm rãi và vô tư lự. Điều này gần như chạm đến gần như mục tiêu hầu hết của các chuyến du lịch – sự bình yên và tạm đi mệt mỏi của cuộc sống ồn ào thường nhật. Có một lý do mà quốc gia này lúc nào cũng hiền hoà và điềm tĩnh là vì nhịp sống ở đây yên ả và chậm chạp đến đáng kinh ngạc, không ai muốn to tiếng hay bon chen xô bồ – vì “chả để làm gì cả”.

IMG_7190_1

Đọc tiếp “LÀO “KHÔNG VỘI VÔ”

“NAMASTE” NEPAL

Namaste mang nghĩa là xin chào theo tiếng Nepal. Nhưng ở quốc gia này, Namaste còn mang nhiều nội hàm hơn ý nghĩa chào hỏi đơn thuần. Nó là sự thân thiện, rộng mở và chào mời lữ khách đến với nóc nhà của thế giới – xứ sở của những đỉnh cao tít tắp, của đa dạng sắc màu văn hóa và những câu chuyện huyền bí ẩn đằng sau dãy Hy Mã Lạp Sơn tráng lệ…

IMG_6239

Đọc tiếp ““NAMASTE” NEPAL”

FATHERS & SONS

Bác là bạn của bố – chính xác là đồng nghiệp của bố tôi. Khi còn là một cậu bé học cấp 2 ngây ngô tôi vẫn hay sang nhà bác để học kèm cùng bạn. Bạn là một cậu bé to xác và tôn sùng chủ nghĩa hiện sinh. Thế giới của tôi và của bạn rất khác nhau, tôi hiểu và với trí óc ngây thơ lúc ấy tôi không lấy làm lạ. Có hai thứ lúc ấy tôi ghen tị với bạn là cái nhà kho đựng sách ở sau nhà bạn. Nhà bạn là một căn nhà với nhiều cửa vào và cả một khu vườn đẫm mùi cổ tích. Cổ tích ẩn hiện trong đá, trong cỏ, trong cái hồ cá bé xíu, trong cây trái xum xuê và trong một cái nhà kho kì diệu. Cái nhà kho đựng toàn là sách! Với tôi, cái nhà kho ấy là cả một thế giới. Những quyển sách văn học, khảo cứu, cả những quyển sách dạy nhạc nặng trịch những cân nặng thời gian, có lẽ là đóng cả vào một thời tuổi trẻ của chủ nhân. Tôi thích những cuốn sách cũ như vậy, vì đằng sau mỗi cuốn sách như vậy luôn là kỉ niệm. Kỉ niệm có khi nhìn thấy được bằng đôi dòng ghi ở đầu trang 3, kỷ niệm có khi là gạch chân những dòng chữ mà người ta yêu và nhớ. Kỷ niệm có khi cũng là tấm ảnh đã có lúc người ta muốn quên dù thời gian nghiệt ngã luôn bắt nhớ nên kẹp giữa những miên man là chữ nghĩa tầng tầng. Tôi hay nán lại trong cái kho sách cũ ấy để đọc sau khi học xong, vừa đọc vừa suy nghĩ về hai thứ mà mình ghen tị với bạn…

father-son11
Đọc tiếp “FATHERS & SONS”

KHÔNG AI CHỜ AI NƠI PHI CẢNG VỀ ĐÊM

Phi cảng Mactan-Cebu là một phi cảng khá bé, nó cũng bé như hòn đảo này vậy. Có lúc tôi nghĩ rằng ở một nơi bao la và lớn rộng thì người ta mới lạc nhau. Hà Nội quá chật chội để cho hai người yêu nhau rồi tránh mặt. Hà Nội quá nóng nực và oi ả mùa hè nên những bàn tay thôi không còn nắm chặt, thôi không còn chờ đợi nhau ở bờ rào và ở nơi bờ sông lộng gió.

165458_10151462635802851_1148263205_n

Đọc tiếp “KHÔNG AI CHỜ AI NƠI PHI CẢNG VỀ ĐÊM”

Creeks

Đi bơi. Gặp lại cậu bạn chung phòng hồi Kí túc xá. Phòng 113. Phòng có 6 người và một tên vô gia cư ở ké cho mình là 7. Đơ mặt khi nhẩm tính lại từ đó đến nay, đã gần 10 năm trôi qua. Mình nhớ là mình có khác gì nhiều lắm đâu, thấy hồn nhiên xưa vẫn còn nguyên vẹn mà sao nhiều thứ nước chảy mây trôi quá xá khác. Ký túc xá Vũng Tàu – dành cho dân Vũng Tàu – tự hào là trai vùng biển – trai xứ dầu nên có tí kiêu. Cả phòng nhiều đứa nhiều trường, nhiều khoa, mỗi đứa học một giờ, chỉ có sau giờ cơm tối là đủ mặt. Cả phòng mỗi đứa một tính nên cãi vã cũng nhiều, đánh nhau cũng nhiều và thương nhau cũng nhiều. 7 người – 6 người đeo nhẫn ở tay – 6 người cùng làm dầu khí ở quê nhà – 1 người còn lại ngẩn ngơ hình như trong cái mớ ngã rẽ cuộc đời lên xuống chìm nổi mình xa lạ quá. Chả biết cái lối oái oăm mình chọn sẽ dẫn đến đâu mà lụi hụi cũng đã lơ ngơ chuẩn bị đầu 3 mất rồi… Đọc tiếp “Creeks”