Bác là bạn của bố – chính xác là đồng nghiệp của bố tôi. Khi còn là một cậu bé học cấp 2 ngây ngô tôi vẫn hay sang nhà bác để học kèm cùng bạn. Bạn là một cậu bé to xác và tôn sùng chủ nghĩa hiện sinh. Thế giới của tôi và của bạn rất khác nhau, tôi hiểu và với trí óc ngây thơ lúc ấy tôi không lấy làm lạ. Có hai thứ lúc ấy tôi ghen tị với bạn là cái nhà kho đựng sách ở sau nhà bạn. Nhà bạn là một căn nhà với nhiều cửa vào và cả một khu vườn đẫm mùi cổ tích. Cổ tích ẩn hiện trong đá, trong cỏ, trong cái hồ cá bé xíu, trong cây trái xum xuê và trong một cái nhà kho kì diệu. Cái nhà kho đựng toàn là sách! Với tôi, cái nhà kho ấy là cả một thế giới. Những quyển sách văn học, khảo cứu, cả những quyển sách dạy nhạc nặng trịch những cân nặng thời gian, có lẽ là đóng cả vào một thời tuổi trẻ của chủ nhân. Tôi thích những cuốn sách cũ như vậy, vì đằng sau mỗi cuốn sách như vậy luôn là kỉ niệm. Kỉ niệm có khi nhìn thấy được bằng đôi dòng ghi ở đầu trang 3, kỷ niệm có khi là gạch chân những dòng chữ mà người ta yêu và nhớ. Kỷ niệm có khi cũng là tấm ảnh đã có lúc người ta muốn quên dù thời gian nghiệt ngã luôn bắt nhớ nên kẹp giữa những miên man là chữ nghĩa tầng tầng. Tôi hay nán lại trong cái kho sách cũ ấy để đọc sau khi học xong, vừa đọc vừa suy nghĩ về hai thứ mà mình ghen tị với bạn…

Và điều thứ hai tôi ghen tỵ với bạn lúc ấy là bố bạn. Bác là người luôn cười bằng mắt, và là một người lãng mạn hơn tất thảy những người mà tôi biết lúc ấy. Bố tôi – khô khan, bộc trực và với tôi những đồng nghiệp của bố cũng như vậy. Ở một nơi mà mọi người làm nhiệm vụ mua bán hàng hoá thì sự lãng mạn thường giấu rất kỹ sau chỉn chu áo quần, số má tài liệu khô khan. Bác không vậy. Ông có cái nhìn với tôi là cấp tiến, ít nhất là cách mà ông nói chuyện với bạn. Trong con mắt với những gì tôi tiếp xúc, tôi chưa bao giờ nghĩ một hình tượng bố lại gần và chặt với con trai đến như vậy. Hai bố con cùng tên. Lớn lên nhiều tôi luôn tự đặt ra nhiều giả thuyết cho lý do này, nhưng lý do mà tôi cho là đúng nhất có lẽ là bác muốn con trai mình sẽ là một bản sao đúng nhất với những gì mà mình mơ ước. Ông dành cho con nhiều hơn những gì ông có. Đến thời điểm đó, cậu bạn tôi là con trai duy nhất của bác. Tôi không ghen tỵ với những vật chất bạn có mà ghen tỵ vì cái tình cảm bạn có – một thứ ghen tỵ thật trẻ con và giờ nghĩ lại thật xấu hổ.
Gần 20 năm trôi qua. Nhiều thứ táp vào cuộc sống của mỗi người với nhiều thứ không dung dưỡng cho những hoạch định dù là bình dị nhất. Nhiều cuộc chia ly, ly tán, nhiều nếp gấp nhẹ nhàng phủ lên trán, lên tâm trí của những người lớn giờ đã thành người già, và những đứa trẻ con giờ đã thành người lớn. Bạn đã lập gia đình, đã có con. Bác cũng vậy! Một cuộc sống mới với một gia đình mới và một dòng sông mới với ngã rẽ phận người. Tôi nói chuyện lại với Bác cũng tình cờ như những cuộc gặp gỡ tình cờ thú vị mà thượng đế thi thoảng ban phát cho con người để người ta không phát cuồng vì cuộc sống nhạt nhẽo. Bác vẫn vậy, lãng mạn, nét lãng mạn thì muôn đời không có tuổi. Nó vẫn y nguyên như những gì tôi thấy trong một tấm ảnh trắng đen chụp bác tóc dài kẹp giữa một quyển tiểu thuyết năm nào. Con người ta không khác đi. Những ai mặc định nó khác đi chính là những kẻ tự huyễn hoặc hoặc chối bỏ bản ngã của mình mà thôi. Bố tôi cũng vậy, sau ngần ấy năm tôi nhận ra rằng bố thương tôi theo một kiểu rất riêng, ít bộc lộ nhưng rõ ràng nó lớn lắm. Người già, dễ bộc lộ hơn. Bố tôi cũng dần bộc lộ tình cảm của ông. Bác cũng vậy! Giờ đã là ông nội. Vẫn gọi bạn – một chàng trai 30 tuổi là Cún nghe nhẹ bẫng như không. Những đứa con trai vẫn bé bỏng dù trong hình hài to xác và bắt đầu cảm nhận rõ hơn bao giờ hết tình cảm của bố khi đã được làm cha.
Và ký ức tự nhiên hoá gió để trở về, dễ chịu, và loang mát cả một buổi trưa oi nồng ở thành phố biển nhiều kỉ niệm…


