KHÔNG AI CHỜ AI NƠI PHI CẢNG VỀ ĐÊM

Phi cảng Mactan-Cebu là một phi cảng khá bé, nó cũng bé như hòn đảo này vậy. Có lúc tôi nghĩ rằng ở một nơi bao la và lớn rộng thì người ta mới lạc nhau. Hà Nội quá chật chội để cho hai người yêu nhau rồi tránh mặt. Hà Nội quá nóng nực và oi ả mùa hè nên những bàn tay thôi không còn nắm chặt, thôi không còn chờ đợi nhau ở bờ rào và ở nơi bờ sông lộng gió.

165458_10151462635802851_1148263205_n

Một ngày làm việc dài đã khép lại. Tuyệt nhiên không mệt mỏi vì công việc. Tuyệt nhiên không thấy mệt mỏi vì những lo toan sẽ phải đến. Hắn tạm biệt mọi người sớm và cố gắng lang thang để tìm cái gì đó gọi là lưu luyến ở thành phố xa lạ này. Khi chân người ta chạm đến mép nước và những thớ thịt của cơ thể trở về với biển là lúc những cảm giác đau đớn là thật nhất. Một vài đốm lửa trại bé bé lập loè từ phía xa cũng khiến hắn lảng tránh. Nên đi ra xa hơn, nơi nào chỉ có đêm đặc quánh và gió ầm ào. Hắn như nhìn thấy cậu bé của chính mình đang gục xuống nơi đầu mỏm đá. Ở đây buổi sáng sớm nay còn trong xanh và sóng thì nhẹ nhàng, một cặp đôi hạnh phúc – hay cố tỏ ra hạnh phúc trước ống kính còn làm cho hắn bật cười vì họ được trả cát xê nên đang cố diễn. Còn hắn, hắn tự hỏi kết cục cay nghiệt của một người không bao giờ diễn phải chăng là phải độc thoại với chính mình.

Biển về đêm ầm ào nhưng gần gũi lắm, không ai nhìn thấy mình trừ đại dương và lại một lần nữa hắn thấy mình cô độc giữa một bầu trời không sót lại bất cứ một ngôi sao nào. Con người ta quá nhỏ bé giữa ngân hà, ngân hà quá nhỏ bé giữa thiên hà, và thiên hà lại quá nhỏ bé giữa một thiên hà khác lớn hơn. Nghĩ đến đó lại làm hắn sợ. Hắn trở về và quyết định sẽ ra thẳng phi cảng. Một phi cảng be bé nhưng ít ra sẽ có cảm giác ấm áp hơn bởi mặt người. Ỡ đây có những chuyến bay đêm, những người ra đi, trở về từ khắp nơi trên địa cầu, thấy mình hối hả và bé nhỏ giữa những rộng lớn. Người ta ở đây chờ đợi những phút giây gặp lại, những phút giây hạnh ngộ đôi khi chỉ là giữa người và đất. Hắn lang thang một vòng qua những hành lang dài với nhiều gương mặt đến và đợi, phần đông là những người da trắng đi tìm biển. Giờ này, thường là người ta có đôi và thế nên chẳng ai đợi ai ở phi cảng cả. Đã gần 11h. Việt Nam giờ thì vẫn còn sớm, bàn tay cô độc nắm lấy bàn tay của chính mình…và rồi hẫng lòng vì nhớ…

Sẽ thức! Quyết sẽ thức. Sẽ đọc sách, sẽ nghe nhạc, sẽ nhìn ngắm mặt người. Hắn không muốn ở lại nhưng cũng không muốn đi. Ở cái nơi mà đi và ở gặp nhau như cái phi cảng này, thời gian chậm hơn và nhanh hơn vô kỳ khó đoán. Hắn sẽ đi du lịch trong một phi cảng cả đêm để sáng mai trở về sớm. Hắn sợ cảm giác ở một nơi xa lạ, hắn sợ cảm giác của những chuyến đi. Bởi vì có những chuyến đi rất xa và rất dài lại dễ dàng và nhẹ nhõm hơn một chuyến đi khác mà không biết bao giờ mới làm được. Hành trình trở về trái tim…

Bình luận về bài viết này