ÁP THẤP NHIỆT ĐỚI

3 ngày trần trụi trôi qua không có lấy chút nắng mặt trời. Bức bối. Lạnh lẽo, ẩm ướt, tù túng. Chẳng có cảm giác nào làm cho người ta cảm thấy dễ chịu cả. Có lẽ giải pháp tối ưu là nằm ở nhà, trùm chăn và đợi cái chút sáng nhờ nhờ của bầu trời chuyển dần thành tối để có lý do an toàn đi ngủ mà không trở thành kẻ lười biếng và vô trách nhiệm. Ấy thế mà cái câu chuyện tưởng tượng ấy đã không thể nằm lâu dù là trong suy nghĩ của hắn, một kẻ ham vui với công việc. Cái suy nghĩ tiềm tàng này cứ lóe lên, rồi lại vụt tắt và lại lóe lên, hệt như đèn màu ở mấy quán cà phê. Ở cái thời buổi này, tìm ra những đèn dây nhấp nháy này chỉ có thể là vào đêm giáng sinh hoặc là ở những địa điểm giải trí ngoại thành. Nơi đó có thể là bình yên hơn, có thể là đỡ ồn ã hơn và có vẻ không thực dụng. Giá mà có một ngày tắt điện thoại ra ngoại thành để thấy mình vô tư lự có khi lại khá khẩm hơn một chút. Nói là làm…con hắn ít khi cho hắn tự thay đổi quyết định. Ừ thì tắt máy. Tự cười thầm trong bụng, ít ra hôm nay là ngày cuối tuần cũng có cái cớ để mà đi, trong hợp đồng có ghi rõ là chủ nhật được nghỉ không ta? Chắc là có và cũng có thể không…nói gì thì nói hắn cũng đã ngồi trên xe bus rồi.  

17031_274175317850_7711876_n Đọc tiếp “ÁP THẤP NHIỆT ĐỚI”

PHÙ SA KÝ ỨC

Ta  đã từng biết và nhận ra rằng trí nhớ con người giống như dòng nước của con sông, mang trong nó vô số hạt phù sa – sự kiện. Có những hạt cuốn theo dòng chảy, có những hạt chìm xuống đáy sâu, bồi đắp con sông thêm màu mỡ…
21031_305901782850_6938173_n

Đọc tiếp “PHÙ SA KÝ ỨC”

THỊ TƯỜNG MÙA GIÓ CHÁT…

Untitled

Đi một mình có cái thú mà cũng có cái buồn. Thú là làm gì cũng đã không phải mắc công nghe bạn bè than thở những lúc mệt quá, mỏi chân. Nhưng có điều đường xa mà không có ai tâm sự thì đi bộ một mình cũng rầu thúi ruột. Lấy kinh nghiệm đi bộ 35 cây số dưới Bến Tre hồi MHX ra mà so thì thấy đi bộ kiểu này còn oải hơn nhiều. Vì đi giữa cái nắng chang chang, cái hiu quạnh thê thiết thì dù có vui phơi phới rồi cũng tự nhận ra mình vô duyên quá. Nghe nói vùng Đầm Thị Tường này nổi tiếng nuôi tôm và cũng là vùng căn cứ xưa của tỉnh Minh Hải. Và cũng nghe mấy người ở Cà Mau quảng cáo là muốn thấy Cà Mau nghèo làm sao thì phải tới đầm Thị Tường. Ba xã bao quanh Thị Tường là ba xã nghèo. Và chỉ thấy những đứa trẻ xanh rớt lang thang mót bậy bạ trên đường là biết ở đây nghèo cỡ nào. Ngồi lại một quán nước thui thủi nằm vệ đường, tôi nghe bà Sáu Còn kể chuyện kháng chiến. Kể về cái thôn, cái xã nghèo từ hồi nẳm đến nay. Những vụ tôm, trúng thì trúng chơi chơi, lỗ thì lỗ đậm đà đau đắng. Cái nghèo như cái lưới tôm nằm chưng hửng chộp bủa vây lấy người dân ở đây. Mùa tựu trường sắp tới mà nghe càng thêm đau đắng. Con nít ở đây học đến cấp 2 đã là khá lắm, rồi cũng bỏ học, đi làm mướn, lên Sài Gòn hay ra biển. Đi chứ, ở hoài vùng này chịu sao thấu. Mà có bám lại thì cũng cực nhục trần thân…

Đọc tiếp “THỊ TƯỜNG MÙA GIÓ CHÁT…”

TÀU TỐC HÀNH LÊN THIÊN ĐƯỜNG …

“Chuyến tàu tốc hành lên trời”, “hoả tiễn phóng lên nóc nhà thế giới” và còn nhiều tên gọi khác là những mỹ danh rất đẹp để gọi Chuyến hoả xa từ Thành Đô đi Lhasa mà tôi sắp miêu tả dưới đây. Với tôi, đơn giản đây là một chuyến hoả xa rất đáng nhớ với rất nhiều những trải nghiệm “lần đầu tiên” trên tuyến đường sắt cao nhất và với lộ trình dài nhất mà tôi từng được trải qua. 

???????????????????????????????

Đọc tiếp “TÀU TỐC HÀNH LÊN THIÊN ĐƯỜNG …”