HAI NGƯỜI ĐI VỀ PHÍA MƯA

1. Ngày nào cũng vậy, buổi sáng chờ thang máy lên chỗ làm là quãng thời gian cuối cùng cô cho là thoải mái. Tốt nghiệp gần một năm, xin vào công ty này, cô có cảm giác mình lại tiếp tục quãng đời trả bài cùng giảng đường. Vẫn cần mẫn mỗi ngày, nhưng chẳng có chút gì gọi là say mê, là khao khát. Cô lẳng lặng bước vào chỗ ngồi của mình và như thường lệ check đống mail. Nhìn lơ đễnh, bắt gặp gương mặt của anh, anh đã ở đó và ngắm nhìn cô ngay từ những ngày đầu cô mới vào làm. Ngày chia tay nhau, cô đã từng tuyên bố: “Em tin anh rồi sẽ là dĩ vãng”. Vậy mà dĩ vãng đó cứ đeo đuổi cô hoài đến mai bây giờ. Cô vẫn luôn dành cho anh một góc riêng cho nhớ thương, cho nỗi niềm cứ dai dẳng mãi trong miền nhớ…

Đọc tiếp “HAI NGƯỜI ĐI VỀ PHÍA MƯA”

Nụ cười của người dưng…

Sáng thứ bảy, nhẹ tênh như nắng lúc bám ở ngoài khung cửa, lúc lại trốn biệt ở chỗ nào đó khuất lắm, kín lắm. Khi mà bão gió vẫn còn liên miên đây đó thì lại thấy lòng mình tự tại nhất. Ngồi tĩnh lặng, review lại những ký ức của mình về những nơi chốn đã qua. Hình như khi cuốn lịch tường càng mỏng dần thì người ta càng có xu hướng muốn được nhớ, muốn được yêu thương tràn trề hơn.

4722_86153932850_1245097_n

Đọc tiếp “Nụ cười của người dưng…”

Những ký ức trở về

Có những khoảnh khắc trở về tưởng như bằng tiềm thức của một ngày rất gần nào đó. Một mùa hè xanh trôi qua vẫn cứ ám ảnh mỗi con đường qua hàng ngày. Lạ kì lắm những đèo dốc Bình Phước, những rặng cao su, những vườn điều ngút ngàn và cảnh vật cứ thế ùa vào ta bằng tất cả các giác quan. Và cũng lạ kì lắm cái đất nơi đây, đất cứ bám chặt lấy chân người như luyến lưu, bịn rịn ngay từ ngày đầu gặp gỡ. Và người cũng không nỡ phụ tình đất nên chân trần vẫn bước đi trên bùn lầy, lội suối băng rừng.

3724_78574137850_6157925_n 

Đọc tiếp “Những ký ức trở về”