HAI NGƯỜI ĐI VỀ PHÍA MƯA

1. Ngày nào cũng vậy, buổi sáng chờ thang máy lên chỗ làm là quãng thời gian cuối cùng cô cho là thoải mái. Tốt nghiệp gần một năm, xin vào công ty này, cô có cảm giác mình lại tiếp tục quãng đời trả bài cùng giảng đường. Vẫn cần mẫn mỗi ngày, nhưng chẳng có chút gì gọi là say mê, là khao khát. Cô lẳng lặng bước vào chỗ ngồi của mình và như thường lệ check đống mail. Nhìn lơ đễnh, bắt gặp gương mặt của anh, anh đã ở đó và ngắm nhìn cô ngay từ những ngày đầu cô mới vào làm. Ngày chia tay nhau, cô đã từng tuyên bố: “Em tin anh rồi sẽ là dĩ vãng”. Vậy mà dĩ vãng đó cứ đeo đuổi cô hoài đến mai bây giờ. Cô vẫn luôn dành cho anh một góc riêng cho nhớ thương, cho nỗi niềm cứ dai dẳng mãi trong miền nhớ…

Đọc tiếp “HAI NGƯỜI ĐI VỀ PHÍA MƯA”