GÃ TRAI VÀ NHỮNG NỖI BUỒN NHƯ MƯA NẮNG…
Tôi ngồi dưới những gốc cây đại thụ già nua để suy nghĩ. Có người ắt hẳn sẽ phải ca thán tôi vì cái tội hay để cho dòng suy nghĩ của mình trào ra không ngăn được. Nhưng hôm nay khác, tôi thích để cho những cảm xúc của mình tự động phun ra mà không cấm cản hay đe nẹt nó nữa. Dưới tán lá của một khuôn viên rộng và thoáng lúc về đêm, thú vị thật. Ở ngoài kia, xe cộ vẫn chạy ầm ầm thời khắc thành phố lên đèn và cũng hay ho khi nghe tiếng của mùa cứ khua rổn rảng từ xa vọng lại. Ơ, có còn là hạ nữa đâu. Đông đã hầm hập đến từ cái rét đêm qua. Tôi đành phải cười nhạt vào chính nỗi day dứt của mình. Và ở những lúc như thế này tôi thích nói chuyện với chính mình.

