Muốn đi đến tận cùng trời
Để tan hết những dở hơi trong lòng
Muốn chìm trong đáy mắt trong
Vòng tay ôm trọn long đong nỗi đời
Gió buồn xua lá rụng rơi
Mây sầu mặc gió lả lơi nói cười
Nhân gian quanh quẩn kiếp người
Đi đâu thoát khỏi khoảng trời nhớ thương?
Đã đành khép đã đành buông
Thế rồi nhớ, thế rồi thương…phận mình
Nổi trôi cũng một chữ tình
Làm sao giữ những vô hình hư không?


