PHỐ BỖNG NHIỀU MƯA…

Có nhiều chuyến đi, nhiều chuyến trở về. Cái giá của những cuộc thiên di là đã rõ. Thiên di một mình thì lại rõ ràng hơn. Mình thích đến cay lòng cảm giác nhắm thật chặt mắt lại khi đi qua những hẻm núi quen thuộc, đầu óc mình đọc lẩm nhẩm một bài thơ ngày xưa thời còn đi học để tư duy tạm thời bận việc. Và cũng thích lắm mỗi lần say để quay trở lại bận rộn cùng những suy nghĩ rất thật đã cũ kĩ.

Mỗi con đường đều là một lối quen,
Mỗi bước chân còn mang thanh âm cũ
Phúc âm buồn xa một mùa ủ rũ
Ve chết cuối mùa còn bảng lảng nhớ ..quên

Cái bảng lảng nhớ quên của hiện tại và quá khứ đan cài vào nhau như thủ pháp của một đạo diễn cừ mà mình hâm mộ. Mình hâm mộ tấn bi kịch của cuộc đời dồn đẩy những mớ tàn dư ít ỏi của lương tri vào ngõ hẹp…một cách cay đắng.

Mình sẽ kể về những con đường vào thôn bản bảng lảng sương giăng, mịt mù gió cuốn. Mình sẽ gặp lại mình trong mớ hỗn độn nhớ quên ấy.

Hôm nay ngoài phố bỗng thật nhiều mưa…

Bình luận về bài viết này