IPC JOURNAL – NGÀY 51 – NHỮNG NGÀY CUỐI KÌ

Nói về sự kì diệu và tỉnh thức, buổi tối chúng tôi có một buổi nói chuyện với một thiền sư người Đan Mạch. Thú thật, câu chuyện về phật thích ca của ông hoàn toàn khác với những gì tôi được biết. Và cũng phải thu thật là nhiều người gục lên gục xuống. Nhìn cô bạn Umi gục xuống mà tôi không nhịn được cười, Và đó cũng là lý do tôi không buồn ngủ nữa. Buổi nói chuyện kéo dài đúng 1 giờ rưỡi đồng hồ và may do tôi cười nên thời gian cũng trôi qua mau hơn. Và do buổi tối ăn không nhiều lắm nên tôi đói rất mau và phải ăn gì đó. Quân cho tôi một gói mì và hai anh em sau khi ăn dưới bếp lại lục tục kéo lên phòng tôi buôn chuyện một chút trước khi trở lại với dự án còn dang dở. 

Đã 2h sáng rồi. Có vẻ sẽ là một đêm dài… Đọc tiếp IPC JOURNAL – NGÀY 51 – NHỮNG NGÀY CUỐI KÌ

IPC JOURNAL – NGÀY 50 – CẢ NGÀY THIẾU NGỦ

Chúng tôi ăn tối sớm hơn thường lệ để kịp buổi biểu diễn của rapper người gốc Iran. Xe bus hai tầng (Cái xe đã từng cho chúng tôi đi Copenhagen đã chờ sẵn và mọi người lục tục kéo ra đi từ lúc 6h45. Tôi đánh một giấc trên xe cho đến khi Claus gọi dậy. Buổi diễn ở một sàn nhạc có vẻ như là một bar hay dạng sân khấu mở để các nhóm, ban nhạc biểu diễn. Rapper người gốc Iran đọc rap khá bắt tai và cả ca sỹ nữ phụ hoạ nữa. Tôi nghĩ nhóm này trình diễn khá hay với giai điệu tiết tấu và các trình diễn. Chỉ có điều là tôi không hiểu họ trình bày về nội dung gì vì đơn giản nghe rap thì cái hay nhất nằm ở chỗ nội dung bài hát nên thấy thiếu thiếu. may mắn là buổi diễn chỉ diễn ra trong 1h đồng hồ, chứ không thì tôi buồn ngủ chết mất. Tiếp tục đánh một giấc về đến trường. Ngao ngán nghĩ đến cái video còn dang dở. Biết làm sao. Cố thôi!  Đọc tiếp IPC JOURNAL – NGÀY 50 – CẢ NGÀY THIẾU NGỦ