Lắng nghe thanh âm Tết – nơi từ bóng tối Xuân vẫn nở hoa

Cuối năm là thời điểm mà những bước chân cứ vội vã, những công việc chồng chất, nhưng cũng là lúc mà những khoảnh khắc tươi vui, ấm áp đến bất ngờ. Thực ra, có một nghịch lý mà mình nhận ra vào những ngày này: những người làm tan biến cơn mỏi mệt của người khác lại chính là những người mệt mỏi nhất. Nhưng chẳng sao, bởi đằng sau những nụ cười và những câu chuyện hài hước, chính là một nguồn năng lượng tươi mới, đầy niềm vui.

Giữa bao nhiêu công việc, mình đã tranh thủ ghé qua một nơi quen thuộc – chỗ tẩm quất của người mù. Chỉ cần nằm xuống thôi, mình không chỉ cảm nhận được sự thư giãn của cơ thể mà còn “nghe” được những câu chuyện, những câu đùa vui, và những niềm vui chuẩn bị đón Tết. Không gian chiều cuối năm như ngưng đọng lại, nhưng lại không hề thiếu đi sự nhộn nhịp của một mùa Tết đang đến gần.

Mình nghe thấy chị nhân viên hỏi đùa:
— Đố biết tiếng ai đi qua?
— Chị Quỳnh chứ ai! Nghe là biết tiếng dép mới rồi. Dép mới ăn Tết mà!

Tiếng cười vang lên, và mình chẳng thể không phì cười theo. “Oải phết!” – anh kỹ thuật viên làm cho mình thêm vui vẻ. Anh kể về ngày làm việc dài dằng dặc, không có thời gian nghỉ ngơi, khách đến đông, công việc cứ tiếp nối. Nhưng anh lại chỉ mong một điều đơn giản: “Cố lên, tối xong việc là về quê rồi.” Anh cười, nhưng ánh mắt ấy lại lấp lánh niềm vui: “Chỉ cần lên xe giường nằm, đánh một giấc ‘như lợn’, sáng mai mở mắt đã thấy Tết ở nhà!”

Vừa làm việc, tay anh vẫn thoăn thoắt, miệng anh vẫn lẩm bẩm về hành trình của mình trong những ngày cuối năm: “Làm thêm một khách nữa, rồi ăn cơm, dọn đồ, xếp quà Tết cho gia đình. À, còn một khách quen nữa, hẹn trước rồi. Làm xong, khách chở mình ra bến xe luôn. Quá ấm!” Những lời nói giản dị mà ấm áp, khiến mình cảm nhận được sự trân trọng những phút giây đoàn tụ, dù có thể là những giây phút vội vã và mệt mỏi.

Lúc ấy, mình chỉ nằm đó, lặng im nghe từng câu chuyện của anh. Những âm thanh về Tết nơi đây, thật đặc biệt, bởi tất cả đều hòa quyện vào không gian không có ánh sáng như một bức tranh âm thanh sống động. Tiếng dép lộp cộp, tiếng cười đùa, tiếng nhạc bài hát nhỏ xíu phát từ một góc phòng – tất cả như một bản giao hưởng của những ngày giáp Tết. Dù không nhìn thấy, nhưng không gian này lại đầy đủ hình ảnh, đầy đủ cảm xúc.

Anh quê ở Bắc Yên, Sơn La. Khoảng cách từ đây về nhà anh là 230 km, tức là khoảng sáu tiếng xe đêm. Mình tưởng tượng cảnh anh ngồi trên chiếc xe giường nằm, lắng nghe từng âm thanh của chuyến đi, trong lòng nôn nao về ngôi nhà đang dần gần lại. Và dù khoảng cách có xa, nhưng trong tâm hồn anh, Tết luôn gần.

Một góc phòng, tiếng nhạc được phát ra từ điện thoại văng vẳng bài “Lắng nghe mùa xuân về”. Xuân không chỉ để nhìn, để chạm, mà còn là để lắng nghe, để cảm nhận sự xôn xao của cuộc sống qua từng khoảnh khắc. Đó là cảm giác mà mình có được trong những ngày cuối năm này. Xuân không chỉ là mùa của niềm vui, mà còn là mùa của những câu chuyện, những cảm xúc thật giản dị nhưng thật đầy ắp yêu thương. Mình chỉ mong rằng, những anh chị kỹ thuật viên ở đây, dù công việc có mệt mỏi thế nào, cũng sẽ có một cái Tết thật vui, thật đủ đầy. Giống như cách mà họ đã làm dịu đi mỏi mệt cho bao người. Tết này, hy vọng rằng mọi người đều được trở về với những người thân yêu, cùng chia sẻ những giây phút ấm áp, hạnh phúc.

Cuối năm, dù có vất vả thế nào, nhưng sự lạc quan, niềm vui và những câu chuyện giản dị lại chính là thứ mang đến cho ta cảm giác Tết đến thật gần. Và đó chính là những gì mình mong muốn, một cái Tết trọn vẹn, từ những điều nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa.

#nhatkychotet

Bình luận về bài viết này