
Không gian của In Studio Talk gợi lên cảm giác thân thuộc, như một phòng khách nơi những người làm nhạc ngồi lại để trò chuyện, thay vì một sân khấu biểu diễn. Một chiếc sofa êm ái ở giữa, một bàn gỗ đơn giản đặt trước, không có những ánh đèn sân khấu chói lóa hay hiệu ứng cầu kỳ. Sự giản dị ấy chính là điều làm nên sức hút của chương trình: không phô trương, không dàn dựng, chỉ có những câu chuyện, những ký ức và những dòng suy tư tuôn trào một cách tự nhiên nhất.
Từ góc nhìn của một người làm show, tôi nhận ra In Studio Talk đã chọn một lối tiếp cận khác biệt so với những chương trình đối thoại thông thường. Đây không phải là một cuộc phỏng vấn với những câu hỏi – đáp theo kịch bản sẵn có. Thay vào đó, nó là một cuộc đối thoại đúng nghĩa, nơi hai nhân vật chính tự dẫn dắt câu chuyện theo dòng chảy của ký ức và cảm xúc. Phần biên tập cũng được tiết giảm tối đa, không cắt cúp, không chen ngang bằng những hình ảnh minh họa hay hiệu ứng can thiệp. Chính điều đó giúp người xem cảm nhận được sự chân thật của từng lời kể, từng ánh mắt trao đổi giữa hai nhạc sĩ.
Và thế là, chương trình mở ra cuộc trò chuyện giữa hai thế hệ nhạc sĩ: Trần Tiến và Đức Trí. Một người là biểu tượng của nhạc du ca, từng đi khắp miền đất nước, sáng tác những ca khúc thấm đượm hơi thở của cuộc sống. Một người là nhà sản xuất hàng đầu, người đã đưa nhạc Việt vươn ra với những giá trị đương đại. Họ gặp nhau không phải để tranh luận hay giảng giải, mà để lắng nghe, để nhắc nhớ về những cột mốc đã qua, và để nhìn về tương lai của âm nhạc với những suy tư của riêng mình.
Khán giả ngồi trước màn hình, nhưng cảm giác như đang ngồi ngay đó, trên chiếc sofa ấy, lắng nghe từng câu chuyện lần đầu được kể ra, từng giao thoa lịch sử lần đầu được nối lại. Và cũng chính vì thế, In Studio Talk không chỉ là một chương trình – nó là một khoảnh khắc hiếm hoi mà ta được chứng kiến những người nghệ sĩ trải lòng một cách chân thực nhất.
1. Câu chuyện về nguồn cội
Talk show mở đầu với chủ đề “Đến từ đâu” – một câu hỏi không chỉ đơn thuần là xuất thân địa lý, mà còn là hành trình tìm kiếm bản sắc. Nhạc sĩ Trần Tiến đến từ Xứ Đoài – vùng đất đầy thi ca và hoài niệm. “Quê nhà tôi ơi, Xứ Đoài xa vắng…” – câu hát quen thuộc ấy như một lời gọi nhắc về nơi chốn cội nguồn của ông. Còn Đức Trí là người con Nam Bộ, thấm đẫm tinh thần phóng khoáng của đồng bằng sông Cửu Long. Hai nhạc sĩ với hai nguồn gốc khác nhau nhưng lại gặp nhau trong âm nhạc, trong những trăn trở về văn hóa và con người.
Bản thân tôi, khi nghe những chia sẻ ấy, lại nhớ về chính hành trình của mình. Sinh ra ở miền Nam, lớn lên giữa những làn gió biển, rồi rong ruổi khắp nơi, tôi hiểu sâu sắc cái cảm giác “đến từ đâu” không chỉ là một địa danh, mà là cả một miền ký ức, một phần của con người. Tôi cũng từng hỏi bản thân, liệu có khi nào mình thực sự thuộc về một nơi nào đó hay không? Hay mỗi vùng đất ta đi qua đều để lại một phần trong ta, để rồi chính ta trở thành một kẻ lữ hành mãi mãi không thể gọi đâu là duy nhất? Và nhạc sĩ Trần Tiến cũng vậy, ông đến và bén duyên cùng mảnh đất trong lành – Sài Gòn.
2. Tình yêu dành cho Sài Gòn
Sài Gòn không chỉ là nơi họ gặp nhau mà còn là miền đất lưu giữ ký ức và sự nghiệp của cả hai. Trần Tiến chia sẻ những ngày đầu ông đặt chân đến Sài Gòn, lang thang khám phá từng góc phố, từng nếp sống, từng con người. Những câu chuyện đầy hoài niệm ấy khiến người nghe cảm nhận được một tình yêu lớn lao dành cho thành phố này.
Nhạc sĩ Trần Tiến kể: “Tôi vào Sài Gòn mà không một xu dính túi, chỉ có một cây đàn và giấc mơ. Tôi đã ngủ ngoài công viên, lang thang từ góc này sang góc kia chỉ để cảm nhận nhịp sống của thành phố này.” Nghe mà xúc động lạ. Chính tôi cũng từng có những ngày rong ruổi, để xem cảm giác lãng du là thế nào. Để biết cái tự do tuyệt đối của một kẻ không vướng bận, nhưng cũng để hiểu rằng dù ta đi đâu, lòng ta vẫn hướng về một nơi gọi là nhà. Và ông cũng kể lại những câu chuyện sinh động về tinh thần Sài Gòn, tình cảm cho thành phố này bằng cách hát luôn Sài Gòn kẹt xe – đúng chất Trần Tiến, luôn biết cách làm người ta tò mò và háo hức.
Câu chuyện phía sau những bài hát
Nhạc sĩ Đức Trí nhắc lại những ca khúc của Trần Tiến được khán giả yêu thích. Điều thú vị là có những bài hát mà ông rất tâm đắc nhưng lại không được công chúng đón nhận nhiều như kỳ vọng. Ông chia sẻ một cách hài hước: “Có bài tôi viết ra, cứ ngỡ sẽ thành hit, ai dè… chẳng ai nhớ. Có bài tôi viết cho vui, tự nhiên lại thành bất hủ!”
Tôi thấy mình trong đó. Những điều mình viết, những thứ mình kể, có khi là điều mình tâm đắc nhất, nhưng lại không phải là thứ được chú ý nhiều nhất. Ngược lại, có những câu chữ tưởng chừng như chỉ là thoáng qua, bỗng trở thành một thứ gắn bó với người khác hơn cả. Có lẽ, nhạc cũng như đời, đôi khi không phải ta chọn cách nó được nhớ đến, mà chính cuộc đời chọn giúp ta.
Những mối lương duyên trong Âm Nhạc
Có những mối lương duyên trong âm nhạc tưởng như ngẫu nhiên, nhưng khi nhìn lại, ta mới thấy đó là sự sắp đặt đầy thú vị của thời gian. Hơn 30 năm trước, nhạc sĩ Trần Tiến từng dẫn dắt ban nhạc Đen Trắng, rồi rời nhóm để theo đuổi hành trình riêng. Sau đó, một chàng trai trẻ mang tên Đức Trí đã gia nhập ban nhạc ấy, như một sự tiếp nối vô hình giữa hai thế hệ.
Dù không cùng thời gian gắn bó với Đen Trắng, âm nhạc vẫn đưa họ đến gần nhau. Đức Trí và Trần Tiến đã cùng nhau rong ruổi qua bao sân khấu, từ những thành phố lớn đến những vùng đất xa xôi, nơi không phải ai cũng sẵn sàng đặt chân đến. Những chuyến đi ấy không chỉ là biểu diễn, mà còn là những cuộc trò chuyện về nhạc, về đời, về những đam mê cháy bỏng.
Nhạc sĩ Trần Tiến, dù được biết đến với phong cách phóng khoáng, tự do, nhưng ít ai biết rằng ông từng tốt nghiệp loại giỏi chuyên ngành Giao hưởng tại Nhạc viện Hà Nội (nay là Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam). Dù sở hữu nền tảng âm nhạc hàn lâm vững chắc, ông lại chọn một con đường hoàn toàn khác: du ca, mang những giai điệu của mình đến khắp mọi miền đất nước.
Sau đó, Đức Trí rời Việt Nam để du học tại Berklee College of Music (Mỹ), mang theo những tư duy âm nhạc hiện đại khi trở về. Một người học để mở rộng thế giới quan, một người đi để sống trọn với âm nhạc. Hai con đường tưởng như khác biệt, nhưng cuối cùng vẫn giao nhau.
Chúng ta sẽ đi về đâu?
Nhạc sĩ Đức Trí đặt ra câu hỏi lớn: “Chúng ta sẽ đi về đâu?” Trong làn sóng âm nhạc hiện đại, những giá trị cũ liệu có còn được duy trì? Những bài hát mang đậm tính tự sự, những giai điệu có chiều sâu, liệu có bị lấn át bởi những trào lưu nhanh chóng đến và đi?
Nhạc sĩ Trần Tiến trầm ngâm: “Có thể chúng ta không giữ được tất cả, nhưng hãy giữ lấy những gì thực sự quan trọng. Đừng để âm nhạc chỉ còn là thứ thoáng qua.” Một lời nhắn nhủ đến thế hệ sau: hãy yêu âm nhạc như yêu chính cuộc đời mình. Trong không gian studio, giữa những câu chuyện về âm nhạc, tất cả bỗng lắng lại. Một đoạn nhạc ngẫu hứng vang lên, nhạc sĩ Trần Tiến cất giọng hát bài Bay:
“Chào nhé khi nói chia tay, hãy nhìn lên mây, gã hát rong khờ, mỉm cười và bay.”
Khoảnh khắc ấy khiến tôi nghẹn lại. Một người nhạc sĩ gần tám mươi tuổi, vẫn hát về tự do và ước mơ như ngày đầu. Và có lẽ, đó chính là điều khiến âm nhạc của Trần Tiến không bao giờ cũ.
Và giờ đây, hơn 30 năm sau, mối lương duyên ấy lại đưa họ đứng chung sân khấu, nhưng lần này, trong một vai trò hoàn toàn khác. Nhạc sĩ Đức Trí trở thành Giám đốc Âm nhạc, mang đến một diện mạo mới cho âm nhạc của nhạc sĩ Trần Tiến, lần đầu tiên trong không gian giao hưởng hoành tráng. Một đêm nhạc không chỉ là ký ức, mà còn là sự kết nối giữa những tâm hồn đồng điệu. Hãy cùng chúng tôi chứng kiến khoảnh khắc đặc biệt này – nơi quá khứ và hiện tại hòa làm một, nơi những giai điệu xưa cũ được khoác lên hơi thở mới. Nhạc sĩ Trần Tiến chia sẻ: “Lần này, tôi không chỉ hát với cây đàn guitar nữa, mà sẽ có cả một dàn nhạc giao hưởng phía sau. Tôi muốn xem, âm nhạc của tôi sẽ như thế nào khi khoác lên lớp áo mới.” Đêm nhạc không chỉ là dịp để tri ân những sáng tác đã đi cùng năm tháng, mà còn là cơ hội để khán giả trải nghiệm một Trần Tiến rất khác – vừa quen thuộc, vừa mới mẻ, đầy cảm xúc và sáng tạo.

Show Review: Khán giả cần dành thời gian để thưởng thức trọn vẹn In Studio Talk, bởi chương trình có thời lượng khá dài và tập trung nhiều vào đối thoại, không cắt dựng nhanh hay xen kẽ quá nhiều hiệu ứng hình ảnh. Đây là một trải nghiệm đòi hỏi sự kiên nhẫn, nhưng bù lại, người xem sẽ được dẫn dắt vào một cuộc trò chuyện giàu cảm xúc và chiều sâu. Là một dạng podcast show mới của Đức Trí và Musique de Salon, In Studio Talk đã tạo ra một trải nghiệm khác biệt, không chỉ dành cho những người yêu nhạc mà còn mở rộng ra khán giả đại chúng trên nhiều nền tảng. Để đánh giá chương trình, tôi xin chấm điểm một số tiêu chí quan trọng:
Nội dung và chất lượng đối thoại: ⭐⭐⭐⭐⭐ (5/5) – Cuộc trò chuyện tự nhiên, không gượng ép, mang đến chiều sâu cảm xúc và thông tin giá trị.
Tính chân thực và cảm xúc: ⭐⭐⭐⭐⭐ (5/5) – Không dàn dựng cầu kỳ, giữ được sự mộc mạc và chân thật.
Bố cục chương trình: ⭐⭐⭐⭐☆ (4/5) – Nhìn chung hợp lý, nhưng có thể cải thiện phần chuyển đoạn để mạch lạc hơn.
Sự thu hút đối với khán giả đại chúng: ⭐⭐⭐⭐☆ (4/5) – Đối tượng khán giả cần có sự quan tâm đến nhạc sĩ và dòng nhạc để cảm nhận được hết giá trị của show.

