Một Đêm Ở Quy Nhơn – Khi Thành Phố Cũng Cô Đơn Như Mình

Chủ nhật. Đám cưới xong, bạn bè rã đám. Mình quay lại Quy Nhơn – một mình. Không lịch trình, không deadline, không ai gọi điện nhắc về những thứ cần làm. Chỉ có mình và một thành phố biển đang lặng lẽ thở. Đêm nay, không có những bữa tiệc ồn ào, không có những cái bắt tay xã giao. Chỉ có một người đi lang thang trong thành phố, chẳng biết điểm đến cuối cùng là đâu. Trăng treo trên cao tròn vành rất đẹp và gió biển lạnh vừa đủ để thấy bản thân đang tồn tại.

Lang thang mãi, mình dừng chân ở Thơm Cocktail Pub – một quán nhỏ nằm khiêm tốn giữa phố. Không biển hiệu rực rỡ, không tiếng nhạc xập xình, chỉ có những ánh đèn vàng ấm và tiếng jazz trôi lơ lửng trong không gian. May mắn thay, quán vắng. Có người than nhạc hơi to, nhưng với mình, nó vừa đủ để làm nền cho một đêm say.


Những Cuộc Gặp Gỡ Không Hẹn Trước

Người pha cocktail tối nay không phải cô chủ, vì nàng đang… say rượu. Một đám cưới vui, nàng ghé quán kiểm tra chút rồi lại biến mất vào màn đêm. Thay vào đó, mình gặp Lợi – bartender của đêm nay. Sinh năm 2000, trùng tên với em trai mình. Còn anh trai cậu ta? 1994 – bằng tuổi em mình luôn. Một sự trùng hợp nho nhỏ, nhưng làm cuộc trò chuyện bớt xa lạ. Lợi kể, anh trai cậu ấy hoàn hảo đến mức trở thành một cái bóng khổng lồ: đẹp trai, học giỏi, chơi thể thao đỉnh, chiến thắng các cuộc thi thanh lịch. Lợi đã mất rất nhiều thời gian để thoát ra khỏi sự so sánh, để tìm ra con đường của riêng mình.

Và con đường đó dẫn cậu đến những quán bar ở ven biển.

Gốc Gia Lai, sinh ra ở một nơi không có biển, nhưng lại phiêu bạt hết từ Nha Trang, Đà Nẵng, rồi đến Quy Nhơn. Cậu thích nhìn con người, thích những câu chuyện, thích cái cảm giác đứng sau quầy bar pha một ly cocktail và lặng lẽ quan sát những vị khách trôi qua cuộc đời mình. Điểm đến tiếp theo? Nhật Bản. Một giấc mơ mà cậu ấy đang để dành. Có gì đó rất tự do, rất lãng du, như chính cách cậu sống.


Quy Nhơn Đêm Nay – Một Thành Phố Biết Lắng Nghe

Mình ngồi đó. Lặng lẽ.

Quán nhỏ, nhạc jazz, bartender nhiều chuyện, vài người khách ghé ngang, nói về vài chuyện không đầu không cuối. Một vài kẻ hưng phấn, một vài kẻ than thở, một vài kẻ chỉ ngồi uống – không nói gì.

Mình là kẻ lạ duy nhất trong quán. Nhưng không hiểu sao, lại không thấy lạc lõng.

Thành phố này giống như một sân ga nhỏ. Người đến, người đi. Mình cũng vậy thôi. Ngày mai, mình sẽ rời đi, nhưng đêm nay, mình vẫn còn ở đây.

Bốn ly cocktail. Một câu chuyện hay. Một đêm không vội vàng.

Có những khoảnh khắc trong đời, chẳng cần phải làm gì cả. Chỉ cần ngồi xuống, chậm lại, để thành phố này ôm lấy mình.

Và đêm nay, Quy Nhơn cũng cô đơn, y như mình.

Review:

Có những đêm ở Quy Nhơn, chỉ cần một góc nhỏ, một bản jazz đủ say, và một ly cocktail biết kể chuyện. Nếu bạn đang tìm một nơi như thế, Thơm Cocktail Bar chính là điểm dừng chân. Một quán bar không phô trương, nằm lặng lẽ ở 88 Trần Khánh Dư, nơi ánh đèn vàng ấm áp rọi xuống những chiếc ly chạm nhau khe khẽ. Ở đây, cocktail không chỉ là rượu – mà còn là hương vị của phố biển, là sự mặn mòi của muối Phù Cát, vị chua nhẹ của nem Chợ Huyện, chút nồng nàn của bia Quy Nhơn… tất cả hòa quyện trong những sáng tạo đầy bất ngờ của chủ quán và các bạn bartender thú vị, Chậm rãi một chút, gọi một ly Người con gái có vẻ đẹp đàn ông, lắng nghe tiếng đá tan vào rượu, để thành phố này thủ thỉ với bạn theo cách riêng của nó.

Thơm không bán cocktail, Thơm kể chuyện bằng rượu. Bạn có muốn nghe một câu chuyện đêm nay không?

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Một Đêm Ở Quy Nhơn – Khi Thành Phố Cũng Cô Đơn Như Mình

    1. Dạ chú, thường những lúc cô đơn thì sẽ nghĩ được nhiều thứ hơn và cũng thường có nhiều nội suy thú vị hơn. Cảm ơn chú vẫn luôn đọc các bài viết của con

      Thích

Bình luận về bài viết này