Chuyện buổi tối thứ 4 – Một cuộc trò chuyện thân của những người không quen

Bốn cô gái, một chàng trai – là tôi.
Chiếc ghế thứ sáu vắng mặt. Không ai để ý nữa sau vài phút đầu.

Chúng tôi không quen biết. Cũng chẳng có gì ràng buộc nhau sau bữa tối này. Có lẽ vì thế mà người ta dễ nói hơn. Những chuyện tưởng chỉ dành cho bạn thân hoặc cho nhật ký. Những tổn thương còn chưa kịp khô. Những đoạn đời người ta thường tránh kể vào buổi đầu gặp mặt.

Có người vừa trở về từ Anh sau hai mươi năm. Có người vẫn đang bước ra khỏi một cuộc chia tay lặng lẽ. Có người sống giữa hai dòng máu, hai thế giới, hai cảm nhận về “thuộc về”. Có người kể chuyện khách sạn hạng sang bằng giọng kể của một người đang học cách làm lành với chính mình.

Còn tôi – không mang theo một lý do cụ thể. Nhưng rồi cũng nói nhiều hơn mình tưởng.
Có những điều, bình thường chỉ nghĩ thầm trong đầu. Vậy mà trong không gian ấy, nó trôi ra ngoài – rất thật.
Không ai hỏi “làm nghề gì?”, “lương bao nhiêu?” hay “có người yêu chưa?”.
Không có câu nào để gây ấn tượng. Không có ý định ghi điểm. Không ai cố gắng.

Tôi nghĩ, điều đẹp nhất là chẳng ai đến đó để tìm kiếm một mối quan hệ.
Ai cũng đến để được nghe, và được nói.
Không phải nói cho vui. Mà nói để được hiểu. Và được thấy rằng – mình không phải người duy nhất cảm thấy những điều đó.

Bữa tối kết thúc. Có người bận việc sớm hôm sau, rẽ về. Có người rủ nhau đi bar tiếp – như thể muốn níu thêm chút dư âm.
Chúng tôi chụp một tấm ảnh. Duy nhất một tấm. Không kiểu dáng, không filter. Đủ để nhớ: tối nay đã từng ngồi cạnh nhau.
Một nhóm chat trên WhatsApp được tạo ra. Không ai nói “giữ liên lạc nhé”, nhưng ai cũng ở lại đó một lúc lâu hơn bình thường.

Không có thêm bữa tối thứ hai. Có thể sẽ chẳng có.
Nhưng điều còn lại – là một cảm giác vừa đủ ấm. Như thể thời gian, trong một khoảnh khắc, đã thật sự lặng lại.

Hà Nội tháng 4.2025

Nghe bản Audio Podcast ở đây

Bình luận về bài viết này