Trịnh Công Sơn và phép lạ hóa ngôn ngữ

Mấy ngày cuối năm luôn đến rất nhanh. Deadline chồng lên deadline, việc chưa xong mà năm thì đã sắp khép lại. Có những buổi tối ngồi trước màn hình, đầu vẫn nghĩ tới việc phải hoàn thành thêm một thứ gì đó, nhưng lòng lại trôi đi đâu rất xa. Và trong những khoảnh khắc ấy, không hiểu sao mình lại nhớ đến Trịnh … Đọc tiếp Trịnh Công Sơn và phép lạ hóa ngôn ngữ

David Attenborough và khoảnh khắc tình cờ đã thay đổi cách nhân loại nhìn vào Trái Đất

Tập 11 của Bậc Thầy Kể Chuyện mở ra hành trình đặc biệt của David Attenborough, người dẫn chuyện được chọn một cách rất tình cờ nhưng lại trở thành biểu tượng toàn cầu của phim tài liệu thiên nhiên. Bài viết nhấn vào cách ông biến khoa học thành cảm xúc, dùng nhịp giọng, nhịp hình và cả những khoảng lặng để dẫn dắt hàng trăm triệu khán giả. Đây là cái nhìn súc tích về nghệ thuật kể chuyện của Attenborough và lý do vì sao giọng nói ấy có thể tạo ra những thay đổi thật sự trong nhận thức về môi trường. Đọc tiếp David Attenborough và khoảnh khắc tình cờ đã thay đổi cách nhân loại nhìn vào Trái Đất

Nghệ thuật kể chuyện của Pixar – nơi kỹ thuật dừng lại và cảm xúc bắt đầu

Hãy tưởng tượng… Một cậu bé ôm cây đàn giữa căn phòng tối, chỉ một nốt nhạc vang lên và ký ức bừng sáng.Cắt cảnh: năm cảm xúc trong đầu cô bé 11 tuổi cãi nhau để giành quyền điều khiển bảng cảm xúc. Cắt nữa: một con robot nhặt rác giữa Trái Đất hoang tàn, nhìn lên bầu trời nơi một vì sao vụt … Đọc tiếp Nghệ thuật kể chuyện của Pixar – nơi kỹ thuật dừng lại và cảm xúc bắt đầu

Christopher Nolan: Kể chuyện như một trò ảo thuật

Hãy thử tưởng tượng: bạn bước vào rạp, ánh sáng tắt, màn hình bật lên — một người đang chết đuối, một người khác bị buộc tội giết người, hàng trăm chiếc mũ rơi như mưa giữa rừng. Bạn không biết mình đang xem gì, nhưng không thể rời mắt.
Đó chính là ma thuật của Christopher Nolan – người biến kể chuyện thành một trò ảo thuật trí tuệ, nơi khán giả không chỉ xem phim, mà trở thành người giải mã.
Và nếu bạn từng tự hỏi: “Vì sao phim của Nolan khiến ta phải xem lại lần thứ hai, thậm chí thứ ba?” — thì bài viết này sẽ cho bạn câu trả lời. Đọc tiếp Christopher Nolan: Kể chuyện như một trò ảo thuật

Nghệ thuật kể chuyện như Steve Jobs

“Cú Twist 90 Giây Thay Đổi Thế Giới”
Moscone West, San Francisco – 9 tháng 1, 2007
Khán phòng nín lặng. Steve Jobs đứng giữa sân khấu tối giản, chỉ có một chiếc màn hình khổng lồ phía sau. Ông mặc bộ đồ “uniform” (đồng phục) đặc trưng: áo len đen cổ lọ, quần jeans Levi’s 501, giày sneaker New Balance. Không có bục phát biểu. Không có giấy tờ ghi chú. Chỉ có ông, một chiếc remote điều khiển nhỏ, và câu chuyện sắp thay đổi cả ngành công nghệ. Đọc tiếp Nghệ thuật kể chuyện như Steve Jobs

Nguyễn Nhật Ánh – Người kể chuyện bằng tuổi thơ, trong veo mà bền bỉ

Nguyễn Nhật Ánh không cần triết lý cao siêu hay cấu trúc phức tạp để lay động người đọc — ông chỉ kể lại những điều ai cũng từng trải qua, bằng giọng chưa ai từng kể. Từ Kính vạn hoa đến Mắt biếc, văn chương của ông là một chiếc vé khứ hồi đưa ta về tuổi thơ – nơi một lời tạm biệt trong lớp học cũng đau bằng một cuộc chiến, và tình yêu đơn phương có thể hóa thành biểu tượng của ký ức. Trong thời đại máy móc có thể viết mọi thứ, Nguyễn Nhật Ánh nhắc ta rằng: chỉ cảm giác “đã từng sống” mới là điều không thể sao chép. Đọc tiếp Nguyễn Nhật Ánh – Người kể chuyện bằng tuổi thơ, trong veo mà bền bỉ

Câu hỏi trong gió và nghệ thuật kể chuyện của Bob Dylan

Đêm yên, tiếng harmonica như một vệt gió mảnh. Tôi mở máy, đặt tay lên bàn phím, và nghĩ về một người đã biến ca khúc thành văn chương, biến cây guitar mộc thành lối kể chuyện của cả một thời đại: Bob Dylan. Năm 2016, Viện Hàn lâm Thụy Điển ghi danh ông vào lịch sử văn chương với lý do “tạo ra những … Đọc tiếp Câu hỏi trong gió và nghệ thuật kể chuyện của Bob Dylan

Haruki Murakami và ngôn ngữ kể chuyện không biên giới

BẬC THẦY KỂ CHUYỆN – MASTERS OF THE STORYCRAFT – CHAPTER 3 Có những nhà văn viết như đang dựng nên những bức tường chữ, chặt chẽ và nặng nề. Nhưng cũng có những người viết như thả ra một giai điệu, tự nhiên, trong trẻo, tưởng nhẹ nhàng mà ám ảnh. Haruki Murakami thuộc về kiểu thứ hai. Văn chương của ông giống một … Đọc tiếp Haruki Murakami và ngôn ngữ kể chuyện không biên giới

Hayao Miyazaki – Người kể chuyện bằng khoảng lặng và phép màu đời thường

Một cô bé ngồi trên chuyến tàu đêm, nhìn ra cửa sổ. Bên cạnh là một bóng hình vô diện, xung quanh là những hành khách mờ ảo. Không một lời thoại, không cao trào. Chỉ có tiếng nước lách tách, ánh sáng tím sẫm trải dài trên mặt biển. Đó là cảnh phim kéo dài gần ba phút trong Spirited Away – một sự … Đọc tiếp Hayao Miyazaki – Người kể chuyện bằng khoảng lặng và phép màu đời thường

Một chiếc micro, một câu chuyện – và thói quen kể lể của tôi

Có người nói tôi làm gì cũng xoay quanh “kể lể”. Lúc dẫn truyền hình thì kể chuyện của thành phố. Khi làm báo thì kể chuyện đời thường. Làm phim thì kể chuyện con người. Giờ đứng lớp, vẫn kể chuyện, chỉ khác là khán giả bây giờ gọi tôi là “thầy”. Tôi từng ngẫm: rốt cuộc, thứ nối liền tất cả những công … Đọc tiếp Một chiếc micro, một câu chuyện – và thói quen kể lể của tôi