Rút phích cắm, hít một hơi: Hai ngày giữa rừng Tà Năng – Phan Dũng

Có những ngày ta chỉ muốn rút phích cắm khỏi cuộc sống, bỏ lại thông báo và deadline. Trekking Tà Năng – Phan Dũng là hành trình ngắt kết nối, hít thở cùng núi rừng, gặp gỡ con người, và tìm lại nhịp thở chậm rãi trong chính mình. Đọc tiếp Rút phích cắm, hít một hơi: Hai ngày giữa rừng Tà Năng – Phan Dũng

Đi cùng Trâm mèo về phía mưa núi Quảng Nam

Trâm mèo là một cô bạn đặc biệt. Chúng tôi quen nhau từ lúc còn làm chung ở Cốc Cốc. Nhưng đó là một đoạn thời gian rất rất ngắn, và ở đó hai đứa cũng không chơi với nhau vì Trâm làm buổi sáng còn mình thì toàn làm ban đêm. Bọn mình có những cross-over từ những câu chuyện về hành trình làm … Đọc tiếp Đi cùng Trâm mèo về phía mưa núi Quảng Nam

Duyên mùa hạ Đà Thành

Mình hay dùng từ Đà Thành để nhớ cảm giác xưa cũ của Quảng Nam – Đà Nẵng và những người cũ hoài niệm. Và cũng hay dùng Đà Thành để nhắc đến những người bạn có gốc gác Quảng Nam – Đà Nẵng vẫn bám trụ ở đây. “Vẫn bám trụ” vì hai trong số 3 nhân vật “Đà Thành” mà mình đã từng … Đọc tiếp Duyên mùa hạ Đà Thành

Theo chân Hàm Hương trốn đời ra biển

Đà Nẵng là một thành phố biển hiền hòa, và với mình, nơi đây luôn gắn liền với những kỷ niệm dịu ngọt. Mỗi lần đến đây, mình đều thấy mình mỉm cười nhiều hơn, dễ vui hơn. Người ta dễ có cảm tình với thành phố này khi nhịp sống, khung cảnh, và tất nhiên là con người – mọi thứ đều rất “chill”. Và … Đọc tiếp Theo chân Hàm Hương trốn đời ra biển

Tạm biệt Huế bằng một bữa sáng, chào Việt Nam qua ô cửa toa tàu”

Đúng như dự đoán từ đêm trước, mình thức dậy cùng những tia nắng sớm đầu tiên của ngày mùa hạ, khi cả cái dorm được phủ ánh sáng qua chất liệu đặc biệt của vách tường. Nếu từng trải qua cuộc sống tập thể, bạn sẽ hiểu cái cảm giác buổi sáng nhìn mọi thứ và nhìn người bạn cùng phòng bằng đôi mắt … Đọc tiếp Tạm biệt Huế bằng một bữa sáng, chào Việt Nam qua ô cửa toa tàu”

Chiều chuộng một đứa trẻ cũ nhân ngày 1.6 

Tối Chủ nhật, ngày Quốc tế Thiếu nhi, mình ngồi viết những dòng này từ Đà Bắc – một góc hoang sơ của Hòa Bình, nơi núi gặp suối và sự yên lặng có tiếng nói riêng. Hôm nay là ngày 1 tháng 6. Một ngày vốn dành cho trẻ con. Nhưng cũng là một ngày mà mình quyết định dành tặng cho đứa trẻ … Đọc tiếp Chiều chuộng một đứa trẻ cũ nhân ngày 1.6 

40 – và người bạn mình từng bỏ quên

Có những buổi sáng bắt đầu như một sự rút lui nhẹ nhàng khỏi thế giới. Không chuông báo, không lời chúc sớm, không điện thoại sáng bừng màn hình. Hiện diện một tách trà nóng đặt trên bàn, vài tờ giấy lộn xộn ghi dở, một ô cửa sổ đón nắng nghiêng, và một người đàn ông bước sang tuổi bốn mươi trong im … Đọc tiếp 40 – và người bạn mình từng bỏ quên

Một Đêm Ở Quy Nhơn – Khi Thành Phố Cũng Cô Đơn Như Mình

Chủ nhật. Đám cưới xong, bạn bè rã đám. Mình quay lại Quy Nhơn – một mình. Không lịch trình, không deadline, không ai gọi điện nhắc về những thứ cần làm. Chỉ có mình và một thành phố biển đang lặng lẽ thở. Đêm nay, không có những bữa tiệc ồn ào, không có những cái bắt tay xã giao. Chỉ có một người đi lang thang … Đọc tiếp Một Đêm Ở Quy Nhơn – Khi Thành Phố Cũng Cô Đơn Như Mình

Câu Chuyện Từ Siem Reap: Hành Trình Mưu Sinh Của Gia Đình Việt

Anh Thạch Chí Vinh là một người bán cháo lòng. Tôi gặp anh vào một chiều cuối năm ở Siem Reap. Như thói quen, tôi ra dấu khi muốn mua một tô cháo lòng. Và cũng như một linh cảm đặc biệt, tôi cảm ơn anh bằng tiếng Việt. Cảm giác nghe tiếng quê hương ở nơi xa lạ thật thú vị. Anh bắt đầu kể cho tôi câu chuyện về cuộc đời mình và lý do anh đến đất này để mưu sinh. Đọc tiếp Câu Chuyện Từ Siem Reap: Hành Trình Mưu Sinh Của Gia Đình Việt