Nụ cười của người dưng…

Sáng thứ bảy, nhẹ tênh như nắng lúc bám ở ngoài khung cửa, lúc lại trốn biệt ở chỗ nào đó khuất lắm, kín lắm. Khi mà bão gió vẫn còn liên miên đây đó thì lại thấy lòng mình tự tại nhất. Ngồi tĩnh lặng, review lại những ký ức của mình về những nơi chốn đã qua. Hình như khi cuốn lịch tường càng mỏng dần thì người ta càng có xu hướng muốn được nhớ, muốn được yêu thương tràn trề hơn.

4722_86153932850_1245097_n

Đọc tiếp “Nụ cười của người dưng…”

Những ký ức trở về

Có những khoảnh khắc trở về tưởng như bằng tiềm thức của một ngày rất gần nào đó. Một mùa hè xanh trôi qua vẫn cứ ám ảnh mỗi con đường qua hàng ngày. Lạ kì lắm những đèo dốc Bình Phước, những rặng cao su, những vườn điều ngút ngàn và cảnh vật cứ thế ùa vào ta bằng tất cả các giác quan. Và cũng lạ kì lắm cái đất nơi đây, đất cứ bám chặt lấy chân người như luyến lưu, bịn rịn ngay từ ngày đầu gặp gỡ. Và người cũng không nỡ phụ tình đất nên chân trần vẫn bước đi trên bùn lầy, lội suối băng rừng.

3724_78574137850_6157925_n 

Đọc tiếp “Những ký ức trở về”

PHÙ SA KÝ ỨC

Ta  đã từng biết và nhận ra rằng trí nhớ con người giống như dòng nước của con sông, mang trong nó vô số hạt phù sa – sự kiện. Có những hạt cuốn theo dòng chảy, có những hạt chìm xuống đáy sâu, bồi đắp con sông thêm màu mỡ…
21031_305901782850_6938173_n

Đọc tiếp “PHÙ SA KÝ ỨC”

THỊ TƯỜNG MÙA GIÓ CHÁT…

Untitled

Đi một mình có cái thú mà cũng có cái buồn. Thú là làm gì cũng đã không phải mắc công nghe bạn bè than thở những lúc mệt quá, mỏi chân. Nhưng có điều đường xa mà không có ai tâm sự thì đi bộ một mình cũng rầu thúi ruột. Lấy kinh nghiệm đi bộ 35 cây số dưới Bến Tre hồi MHX ra mà so thì thấy đi bộ kiểu này còn oải hơn nhiều. Vì đi giữa cái nắng chang chang, cái hiu quạnh thê thiết thì dù có vui phơi phới rồi cũng tự nhận ra mình vô duyên quá. Nghe nói vùng Đầm Thị Tường này nổi tiếng nuôi tôm và cũng là vùng căn cứ xưa của tỉnh Minh Hải. Và cũng nghe mấy người ở Cà Mau quảng cáo là muốn thấy Cà Mau nghèo làm sao thì phải tới đầm Thị Tường. Ba xã bao quanh Thị Tường là ba xã nghèo. Và chỉ thấy những đứa trẻ xanh rớt lang thang mót bậy bạ trên đường là biết ở đây nghèo cỡ nào. Ngồi lại một quán nước thui thủi nằm vệ đường, tôi nghe bà Sáu Còn kể chuyện kháng chiến. Kể về cái thôn, cái xã nghèo từ hồi nẳm đến nay. Những vụ tôm, trúng thì trúng chơi chơi, lỗ thì lỗ đậm đà đau đắng. Cái nghèo như cái lưới tôm nằm chưng hửng chộp bủa vây lấy người dân ở đây. Mùa tựu trường sắp tới mà nghe càng thêm đau đắng. Con nít ở đây học đến cấp 2 đã là khá lắm, rồi cũng bỏ học, đi làm mướn, lên Sài Gòn hay ra biển. Đi chứ, ở hoài vùng này chịu sao thấu. Mà có bám lại thì cũng cực nhục trần thân…

Đọc tiếp “THỊ TƯỜNG MÙA GIÓ CHÁT…”

TÀU TỐC HÀNH LÊN THIÊN ĐƯỜNG …

“Chuyến tàu tốc hành lên trời”, “hoả tiễn phóng lên nóc nhà thế giới” và còn nhiều tên gọi khác là những mỹ danh rất đẹp để gọi Chuyến hoả xa từ Thành Đô đi Lhasa mà tôi sắp miêu tả dưới đây. Với tôi, đơn giản đây là một chuyến hoả xa rất đáng nhớ với rất nhiều những trải nghiệm “lần đầu tiên” trên tuyến đường sắt cao nhất và với lộ trình dài nhất mà tôi từng được trải qua. 

???????????????????????????????

Đọc tiếp “TÀU TỐC HÀNH LÊN THIÊN ĐƯỜNG …”

QUÁ XA VÀ CŨNG CHẲNG GẦN…

Đêm! Còn 6 phút nữa là qua đến ngày mới. Hết rằm. Cái ban công hút gió lạnh dữ thần. Chắc là gần Tết nên gió cũng tranh thủ lê lết qua hết nhà này đến hẻm nọ cho người dân phương Nam cũng chộn rộn áo đơn áo kép ra đường giả bộ lạnh dữ lắm. Cả dãy nhà trọ chắc cũng chuẩn bị … Đọc tiếp QUÁ XA VÀ CŨNG CHẲNG GẦN…

VIỆT NAM QUA CỬA SỔ

Quyết định đi dọc Việt Nam bằng tàu là một quyết định đến rất cảm tính. Nó cảm tính bởi vì khi đưa ra quyết định này, tất cả những tưởng tượng trong đầu đến đến từ những ký ức cách đây hơn 10 năm về trước khi mình lên tàu lần đầu tiên từ Sài Gòn ra Hà Nội. Và có lẽ cũng vì nó cảm tính nên sự háo hức còn nguyên. Ví như câu chuyện của cô bạn kết hôn ở tuổi 18 sau khi gặp người bạn trai lần thứ 4. Cô chia sẻ về sự ngưỡng mộ, tình yêu theo kiểu tôn thờ và cuồng tín. Chính vì vậy nó háo hức và đáng để chờ đợi lắm. Chuyến đi của tôi cũng vậy!

2013-10-16 10.03.00

Đọc tiếp “VIỆT NAM QUA CỬA SỔ”

MIỀN TÂY TA “KIU” LÀ NHỚ

Vẫn cứ ám ảnh hoài về cái đượm và thắm của sông nước miền Tây. Cái đượm và thắm của tình đất và tình người gợi nhiều hơn hai chữ Cửu Long vốn đã cho ta sự thân thương từ ngày thơ bé…

8735_143707352850_4033743_n
Lúa cuối vụ chín và thơm ngọt mùi sữa tựa hồ như cả một cánh đồng lúa là một bình nguyên của hương thơm. Tự hỏi nếu như có một mùi nước hoa mang hương lúa thì ai sẽ là người dùng đầu tiên? Sẽ là những gã hoài hương với thứ xưa cũ của đồng nội, hay kẻ sính cái mộc mạc đồng quê để khoác lên mình thứ áo khoác mộc mạc để thành kẻ sành điệu trong phút chốc. Thấy khói đốt đồng ở xa xa trong cái khoảng không gian rợn ngợp của buổi nắng ngả sang chiều là cảm giác thú vị nhất của người tình cờ đi ngang qua. Màu lúa như cổ vũ cho màu của khói để tạo thành màu mênh mang của nỗi cô tịch đâu đó. Chiều thứ bảy cuối tuần là một thứ xa xỉ cho màu của đồng quê rộn ràng hơn chút ít.

Đọc tiếp “MIỀN TÂY TA “KIU” LÀ NHỚ”

THƯ GỬI NGƯỜI LẠC THỜI…

Đừng nóng lòng, có những tác phẩm, công trình chỉ được công nhận sau khi người sinh ra nó chết đi, và như thế nó trở thành bất hủ. Cuộc đời khác gì rạp chiếu bóng, màn ảnh tuy rộng đấy nhưng ghế ngồi thì có hạn mà thôi. Image

MÙA MÊ MẢI…

Hôm qua, hồn nhiên lên với cái góc thốc gió hàng ngày, những kỉ niệm trong trẻo trôi qua nhẹ như đám mây thong thả rong ruổi trên những nóc nhà cao tầng. Xa lắm rồi, không còn nghe tiếng lá khô xào xạc bay qua những ngõ phố vắng người. Và ta không còn thơthẩn lặng lẽ phố mỗi buổi tan tầm. Thời gian chạy, con người chạy và những khoảnh khắc đó cũng chạy không ngừng. Một năm trôi. Những người cũ chẳng còn lại bao nhiêu. Ta vẫn muốn mong ngóng những đám mây màu hồng đâu đó trong mỗi giấc mơ không lo âu hàng đêm. Mong ngóng những chuyến rong ruổi trong hành trình của chính mình, thích thú ngửa mặt lên trời đón những hạt mưa to như quả trứng gà rớt xuống. Cuộc sống freelancer thoải mái làm sao. Đón bình minh trên sông, chào hoàng hôn trên dãy Hoàng Liên Sơn và ngẩn ngơ dốc đèo Phượng Hoàng giữa Ngọ nắng chói chang và gió miên man thổi.photo

Đọc tiếp “MÙA MÊ MẢI…”