IPC JOURNAL [TÔI ĐI HỌC] NGÀY THỨ 3

Đây là một Journal – một dạng nhật ký hàng ngày để ghi lại đủ mọi chuyện của hành trình “đi học” của một chàng trai không còn trẻ. Một khoá học hoàn toàn không học thuật, vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi về một môi trường giáo dục. Tôi nghĩ sẽ rất hay ho nếu như tôi chia sẻ với bạn câu chuyện về hành trình của mình, những gì trải qua hàng ngày. Hãy dõi theo nó hàng ngày vì tôi muốn bạn cũng thử trải nghiệm những ngày tháng tuyệt vời mà tôi có được trong hành trình đặc biệt này…

IMG_3037

Đọc tiếp “IPC JOURNAL [TÔI ĐI HỌC] NGÀY THỨ 3”

IPC JOURNAL [TÔI ĐI HỌC] NGÀY THỨ 2

Đúng như dự đoán, một đêm ngủ một mình quá chập chờn và tỉnh dậy quá nhiều lần nên kế hoạch dậy sớm để chạy bộ không thể thành hiện thực. Nhưng không sao, tôi có một ngày thứ hai ở IPC di chuyển rất nhiều, đi bộ rất nhiều và thật sự hứng khởi. Bữa sáng basic theo kiểu phương Tây với bơ, bánh … Đọc tiếp IPC JOURNAL [TÔI ĐI HỌC] NGÀY THỨ 2

IPC JOURNAL [TÔI ĐI HỌC] NGÀY ĐẦU TIÊN

Đây là một Journal – một dạng nhật ký hàng ngày để ghi lại đủ mọi chuyện của hành trình “đi học” của một chàng trai không còn trẻ. Một khoá học hoàn toàn không học thuật, vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi về một môi trường giáo dục. Tôi nghĩ sẽ rất hay ho nếu như tôi chia sẻ với bạn câu chuyện về hành trình của mình, những gì trải qua hàng ngày. Hãy dõi theo nó hàng ngày vì tôi muốn bạn cũng thử trải nghiệm những ngày tháng tuyệt vời mà tôi có được trong hành trình đặc biệt này…

10620463_10152642063787372_4919556800622167894_o

Đọc tiếp “IPC JOURNAL [TÔI ĐI HỌC] NGÀY ĐẦU TIÊN”

XUYÊN VIỆT

Lấy sự thú vị và hứng khởi thường trực làm người dẫn đường, chúng tôi bắt đầu hành trình Xuyên Việt bằng xe máy của mình rất đầy hăm hở đúng nghĩa cứ khoác ba lô lên vai và cứ thế là lên đường. Chúng tôi biết chặng đường đi khó khăn với rất nhiều những lo toan còn đuổi theo nhưng cứ để cho niềm đam mê chinh phục dẫn đường để khám phá tất cả những gì trên đường đi và mở tầm mắt. Một cảm giác khó có thể diễn tả bằng muôn màu văn vẻ. Chuyến đi gọn nhẹ đến đáng kinh ngạc. Một chiếc ba lô để đựng đồ đạc, một ba lô con con đựng máy ảnh và vài vật dụng cá nhân, một con xe Viva đã già nua với biển số xe 6060 nên được đặt tên là Coco. Coco cùng với hai chàng trai, một gã lang thang làm nghề tự do và một gã là một tân kiến trúc sư vừa ra trường bắt đầu hành trình vào đời bằng chuyến đi đáng nhớ của đời mình. Hành trình dài hơn 7000 km trôi qua trong vòng 44 ngày, không quá dài, không quá ngắn và thật ra cũng khó có thể đem dài ngắn ra để đong đếm một chuyến đi quá nhiều cảm xúc..

On the road
On the road

Đọc tiếp “XUYÊN VIỆT”

Nụ cười của người dưng…

Sáng thứ bảy, nhẹ tênh như nắng lúc bám ở ngoài khung cửa, lúc lại trốn biệt ở chỗ nào đó khuất lắm, kín lắm. Khi mà bão gió vẫn còn liên miên đây đó thì lại thấy lòng mình tự tại nhất. Ngồi tĩnh lặng, review lại những ký ức của mình về những nơi chốn đã qua. Hình như khi cuốn lịch tường càng mỏng dần thì người ta càng có xu hướng muốn được nhớ, muốn được yêu thương tràn trề hơn.

4722_86153932850_1245097_n

Đọc tiếp “Nụ cười của người dưng…”

Những ký ức trở về

Có những khoảnh khắc trở về tưởng như bằng tiềm thức của một ngày rất gần nào đó. Một mùa hè xanh trôi qua vẫn cứ ám ảnh mỗi con đường qua hàng ngày. Lạ kì lắm những đèo dốc Bình Phước, những rặng cao su, những vườn điều ngút ngàn và cảnh vật cứ thế ùa vào ta bằng tất cả các giác quan. Và cũng lạ kì lắm cái đất nơi đây, đất cứ bám chặt lấy chân người như luyến lưu, bịn rịn ngay từ ngày đầu gặp gỡ. Và người cũng không nỡ phụ tình đất nên chân trần vẫn bước đi trên bùn lầy, lội suối băng rừng.

3724_78574137850_6157925_n 

Đọc tiếp “Những ký ức trở về”

PHÙ SA KÝ ỨC

Ta  đã từng biết và nhận ra rằng trí nhớ con người giống như dòng nước của con sông, mang trong nó vô số hạt phù sa – sự kiện. Có những hạt cuốn theo dòng chảy, có những hạt chìm xuống đáy sâu, bồi đắp con sông thêm màu mỡ…
21031_305901782850_6938173_n

Đọc tiếp “PHÙ SA KÝ ỨC”

GIÓ ƠI VỀ TRỜI NHỚ NHẮN

Áp thấp nhiệt đới!

Bão rớt!

Đêm tự dưng không còn oi nồng, và ngày mới đến nhẹ nhàng như một bài thánh vọng trong nhà thờ trong đêm lễ. Mấy hôm nay mình tự nói với mình nhiều về những đức tin. Đức tin là một thứ không cầm nắm được nhưng có sức nặng to lớn lắm. Đức tin có thể kéo một chàng trai vững như cột nhích chân và làm những điều không tưởng. Niềm tin dù bé bỏng nhưng lại đủ sức làm gượng nhiều thứ nhân sinh quan đang chợp mắt ngái ngủ hay gục ngã vì thế sự.  Đọc tiếp “GIÓ ƠI VỀ TRỜI NHỚ NHẮN”