GIÓ ƠI VỀ TRỜI NHỚ NHẮN

Áp thấp nhiệt đới!

Bão rớt!

Đêm tự dưng không còn oi nồng, và ngày mới đến nhẹ nhàng như một bài thánh vọng trong nhà thờ trong đêm lễ. Mấy hôm nay mình tự nói với mình nhiều về những đức tin. Đức tin là một thứ không cầm nắm được nhưng có sức nặng to lớn lắm. Đức tin có thể kéo một chàng trai vững như cột nhích chân và làm những điều không tưởng. Niềm tin dù bé bỏng nhưng lại đủ sức làm gượng nhiều thứ nhân sinh quan đang chợp mắt ngái ngủ hay gục ngã vì thế sự.  Đọc tiếp “GIÓ ƠI VỀ TRỜI NHỚ NHẮN”

NẾP MÙA…

Hôm nay Hà Nội sũng ướt và tê dại. Hoàn toàn tê dại ngay từ lúc sáng sớm. Mình thích cảm giác sũng ướt ẩm ướt như thế này. Vì nó nhắc cho mình nhớ đến một nếp mùa nào đấy. Khi mà ta phải lọ mọ lau cho bằng sạch những dấu ấn của mùa nồm. Mình luôn thích những lúc mình thấy mình không âu lo và vui vẻ. Mình luôn thích cái cảm thức về gia đình của mình. Mình luôn thích nhớ những câu chuyện về nếp cũ – cái nề nếp đã ám vào suy nghĩ như thứ khói đốt đồng mỗi buổi chiều ở đồng quê. Nó gần như là một thứ cảm thức không hệ luỵ. Đọc tiếp “NẾP MÙA…”

TRẺ CON THÌ KHÔNG NÊN NGOẠI TÌNH CÒN NGƯỜI LỚN THÌ KHÔNG NÊN NÓI DỐI

Ngày bé được dạy, trẻ con thì không nói dối. Lúc đấy bố mẹ cứ nhắc đi nhắc lại về chuyện này và còn dẫn chứng rất nhiều những thứ khác nhau. Tất nhiên bố mẹ mình không bao giờ đem những thứ tâm linh ra lừa theo kiểu như “nếu nói dối sẽ bị ma cắt lưỡi hoặc không đầu thai được” như bố mẹ của mấy đứa bạn vẫn hay nói. Thật ra, trẻ con thì lúc nào cũng cố hữu cái thói quen nói dối dù là kiểu này hay kiểu khác. Nói dối vì sợ bị mắng (nỗi sợ này thì gần như đứa trẻ nào cũng có) theo kiểu cô bé Tốt Tô Chan ngày xưa khi lý giải về việc quần áo bị rách do chơi đùa. Cô bé đã nói với mẹ “có những đứa trẻ khác phóng dao vào con”. Và cách giải quyết của bà mẹ Tốt Tô Chan cũng là cách mà bố mẹ tôi hay dùng. Khi nghe chuyện thì tảng lờ đi hoặc tin rất mạnh và bỏ đi làm chuyện khác. Cho đến một lúc khác mới đem chuyện ra nói.  Đọc tiếp “TRẺ CON THÌ KHÔNG NÊN NGOẠI TÌNH CÒN NGƯỜI LỚN THÌ KHÔNG NÊN NÓI DỐI”

NÓI VỚI CON TRAI


Hôm nay là thứ bảy. Bằng lăng vẫn rực rỡ phố. Vẫn phải đi làm. Vẫn mỉm cười cùng phố. Nhưng tâm trạng lạ lắm! Nôn nao không thể lý giải. Mình ngồi bần thần một lúc rất lâu trong văn phòng vắng te tái và tự hỏi không biết mình có đến nhầm chỗ không. Mình muốn nói chuyện với một ai đó, nói về một thứ gì đó nhưng dường như không thể. Một cái gì cụ thể bây giờ là rất khó, nên mình sẽ viết thư cho tương lai, viết cho con trai mình.

Con của mình sẽ được dạy yêu biển từ bé – yêu cái nôi của nhân loại – nơi mà 50 người con đã cùng cha Lạc Long Quân xuống biển. Yêu nơi đã làm làn da trở nên nâu đỏ màu của mặn, màu của sự sống sinh sôi. Con trai yêu biển sẽ khoẻ mạnh và cũng lãng mạn nữa. Biển luôn biết dạy những bài học giản dị và tinh tế nhất. Đọc tiếp “NÓI VỚI CON TRAI”