CHO MỘT NGÀY ƯỚT SŨNG…

Hôm nay Hà Nội sũng ướt và tê dại. Hoàn toàn tê dại ngay từ lúc sáng sớm. Mình ghét cảm giác sũng ướt và nồm thế này. Vì nó nhắc cho mình nhớ đến mùa đông năm ngoái. Khi mà hai anh em phải lọ mọ lau cho bằng sạch những dấu ấn của mùa nồm. Mình luôn thích những lúc mình thấy mình … Đọc tiếp CHO MỘT NGÀY ƯỚT SŨNG…

GÃ TRAI VÀ NHỮNG NỖI BUỒN NHƯ MƯA NẮNG…

Tôi ngồi dưới những gốc cây đại thụ già nua để suy nghĩ. Có người ắt hẳn sẽ phải ca thán tôi vì cái tội hay để cho dòng suy nghĩ của mình trào ra không ngăn được. Nhưng hôm nay khác, tôi thích để cho những cảm xúc của mình tự động phun ra mà không cấm cản hay đe nẹt nó nữa. Dưới tán lá của một khuôn viên rộng và thoáng lúc về đêm, thú vị thật. Ở ngoài kia, xe cộ vẫn chạy ầm ầm thời khắc thành phố lên đèn và cũng hay ho khi nghe tiếng của mùa cứ khua rổn rảng từ xa vọng lại. Ơ, có còn là hạ nữa đâu. Đông đã hầm hập đến từ cái rét đêm qua. Tôi đành phải cười nhạt vào chính nỗi day dứt của mình. Và ở những lúc như thế này tôi thích nói chuyện với chính mình. 

Đọc tiếp “GÃ TRAI VÀ NHỮNG NỖI BUỒN NHƯ MƯA NẮNG…”

NGHỊCH NẮNG

Dortmund là một thành phố tĩnh lặng và đơn giản. Có cảm giác như tất cả mọi thứ đều trôi qua không cần quá nhiều lo âu hay suy tính. Mùa thu châu Âu, dịu mát và tinh tế với những cơn gió ghé thăm không cần báo trước, đủ làm cho cây rung, mặt nước gợn sóng và tâm hồn nhẹ nhàng thư thái theo kiểu tĩnh lặng rất “thu”. Tôi đi qua nhiều con đường mùa thu dưới nắng vàng như mật ngọt rót vào khung trời xanh ngút mắt, thấy mình đang trở lại ký ức hiền như thơ dại ngày xưa.

Kids playing with the sunrays

Đọc tiếp “NGHỊCH NẮNG”

NHẪN TÂM VỚI TA VÀ VỚI BIỂN

Đừng nhìn về phía núi em ạ. Cứ nhìn về biển đi, nhìn ra xa thật xa. Nhìn cho đến khi nào đường chân trời mờ ảo dần và trời và biển nhập vào làm một thì lúc đó điều ước sẽ thành hiện thực.

Ta đi lang thang trong cái gió lạnh của buổi sáng biển. Đèn đường vẫn còn và vẫn gợi cho ta cái cảm giác của đêm. Người Vũng Tàu có thói quen dậy thật sớm và chạy bộ buổi sáng, mà cũng không hẳn là chạy bộ mà hình như chỉ là lang thang trên biển để cảm nhận cái thanh khiết của đất trời buổi sáng. Chân trần trên cát. Gió tốc lên từ nhiều phía. Nước biển thì như nóng ấm hơn. Đấy! Ta vẫn hay nói với em, có phải bao giờ biển cũng lạnh đâu. Biển chỉ lạnh khi là đại dương thôi, còn biển của em thì nồng nàn và ấm nóng lắm. Tự tình với biển cũng có cái thú vị riêng, đã lâu rồi không về với nơi những con sóng vỗ bờ đá. Ta vẫn là chàng trai của biển mà, vẫn đi tìm đường chân trời dù là không có thực.

Image

Đọc tiếp “NHẪN TÂM VỚI TA VÀ VỚI BIỂN”

ÁP THẤP NHIỆT ĐỚI

3 ngày trần trụi trôi qua không có lấy chút nắng mặt trời. Bức bối. Lạnh lẽo, ẩm ướt, tù túng. Chẳng có cảm giác nào làm cho người ta cảm thấy dễ chịu cả. Có lẽ giải pháp tối ưu là nằm ở nhà, trùm chăn và đợi cái chút sáng nhờ nhờ của bầu trời chuyển dần thành tối để có lý do an toàn đi ngủ mà không trở thành kẻ lười biếng và vô trách nhiệm. Ấy thế mà cái câu chuyện tưởng tượng ấy đã không thể nằm lâu dù là trong suy nghĩ của hắn, một kẻ ham vui với công việc. Cái suy nghĩ tiềm tàng này cứ lóe lên, rồi lại vụt tắt và lại lóe lên, hệt như đèn màu ở mấy quán cà phê. Ở cái thời buổi này, tìm ra những đèn dây nhấp nháy này chỉ có thể là vào đêm giáng sinh hoặc là ở những địa điểm giải trí ngoại thành. Nơi đó có thể là bình yên hơn, có thể là đỡ ồn ã hơn và có vẻ không thực dụng. Giá mà có một ngày tắt điện thoại ra ngoại thành để thấy mình vô tư lự có khi lại khá khẩm hơn một chút. Nói là làm…con hắn ít khi cho hắn tự thay đổi quyết định. Ừ thì tắt máy. Tự cười thầm trong bụng, ít ra hôm nay là ngày cuối tuần cũng có cái cớ để mà đi, trong hợp đồng có ghi rõ là chủ nhật được nghỉ không ta? Chắc là có và cũng có thể không…nói gì thì nói hắn cũng đã ngồi trên xe bus rồi.  

17031_274175317850_7711876_n Đọc tiếp “ÁP THẤP NHIỆT ĐỚI”

QUÁ XA VÀ CŨNG CHẲNG GẦN…

Đêm! Còn 6 phút nữa là qua đến ngày mới. Hết rằm. Cái ban công hút gió lạnh dữ thần. Chắc là gần Tết nên gió cũng tranh thủ lê lết qua hết nhà này đến hẻm nọ cho người dân phương Nam cũng chộn rộn áo đơn áo kép ra đường giả bộ lạnh dữ lắm. Cả dãy nhà trọ chắc cũng chuẩn bị … Đọc tiếp QUÁ XA VÀ CŨNG CHẲNG GẦN…

MÙI CỦA TẾT

Giờ này ở nhà chắc mẹ đã đi chợ về, mua thật nhiều thứ đồ mà mình đoán là chuẩn bị cho Tết. Có oản, dưa hành, vài thứ hoa quả…cho ngày rằm. Mẹ hay nói lụi hụi lại  sắp rằm tháng Chạp, còn hơn nửa tháng  nữa là Tết rồi. Bước ra sân và hít căng vào lồng ngực không khí của một ngày … Đọc tiếp MÙI CỦA TẾT

MÙA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ HỒI SINH

Giáng sinh năm nay không ấm như mọi năm.

Suy tưởng của ta cũng thế. Cũng có thể những chú tuần lộc đi nhanh hơn tốc độ ánh sáng và những di chuyển làm cho ta cảm thấy không có nhiều thời gian mà lạnh…
Một năm trôi qua nhanh thật. Có những khoảnh khắc quá ngắn. Ngắn như thể tóc của những cô em gái của ta ở Bình Triệu trong một trào lưu chung năm nào vậy. Và có những nỗi nhớ lại quá dài. Dài như một thiên nằm mộng không thể thoát ra khi người ta bí bách. Giáng sinh mỗi năm đến đều sẽ thật lạ. Lạ vì như năm nay Diamond trang trí ảm đạm hơn. Lạ vì những món quà không tên gửi đến. Lạ vì ta đã quá lớn để tự nuông chiều mình với những mơ ước trẻ con và chủ nghĩa hiện sinh không tên gọi.

Lại là mùa qua.

15167_190595632850_6733549_n Đọc tiếp “MÙA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ HỒI SINH”

MIỀN TÂY TA “KIU” LÀ NHỚ

Vẫn cứ ám ảnh hoài về cái đượm và thắm của sông nước miền Tây. Cái đượm và thắm của tình đất và tình người gợi nhiều hơn hai chữ Cửu Long vốn đã cho ta sự thân thương từ ngày thơ bé…

8735_143707352850_4033743_n
Lúa cuối vụ chín và thơm ngọt mùi sữa tựa hồ như cả một cánh đồng lúa là một bình nguyên của hương thơm. Tự hỏi nếu như có một mùi nước hoa mang hương lúa thì ai sẽ là người dùng đầu tiên? Sẽ là những gã hoài hương với thứ xưa cũ của đồng nội, hay kẻ sính cái mộc mạc đồng quê để khoác lên mình thứ áo khoác mộc mạc để thành kẻ sành điệu trong phút chốc. Thấy khói đốt đồng ở xa xa trong cái khoảng không gian rợn ngợp của buổi nắng ngả sang chiều là cảm giác thú vị nhất của người tình cờ đi ngang qua. Màu lúa như cổ vũ cho màu của khói để tạo thành màu mênh mang của nỗi cô tịch đâu đó. Chiều thứ bảy cuối tuần là một thứ xa xỉ cho màu của đồng quê rộn ràng hơn chút ít.

Đọc tiếp “MIỀN TÂY TA “KIU” LÀ NHỚ”

MÙA MÊ MẢI…

Hôm qua, hồn nhiên lên với cái góc thốc gió hàng ngày, những kỉ niệm trong trẻo trôi qua nhẹ như đám mây thong thả rong ruổi trên những nóc nhà cao tầng. Xa lắm rồi, không còn nghe tiếng lá khô xào xạc bay qua những ngõ phố vắng người. Và ta không còn thơthẩn lặng lẽ phố mỗi buổi tan tầm. Thời gian chạy, con người chạy và những khoảnh khắc đó cũng chạy không ngừng. Một năm trôi. Những người cũ chẳng còn lại bao nhiêu. Ta vẫn muốn mong ngóng những đám mây màu hồng đâu đó trong mỗi giấc mơ không lo âu hàng đêm. Mong ngóng những chuyến rong ruổi trong hành trình của chính mình, thích thú ngửa mặt lên trời đón những hạt mưa to như quả trứng gà rớt xuống. Cuộc sống freelancer thoải mái làm sao. Đón bình minh trên sông, chào hoàng hôn trên dãy Hoàng Liên Sơn và ngẩn ngơ dốc đèo Phượng Hoàng giữa Ngọ nắng chói chang và gió miên man thổi.photo

Đọc tiếp “MÙA MÊ MẢI…”