Đúng giờ quen thuộc, mình ngồi viết cho mình.
Từ hôm qua đến nay mình mơ nhiều. Do ở nhà nên thi thoảng cơn buồn ngủ đến và mình chìm trôi vào những giấc ngủ ngắn và gọn. Và những giấc mơ cũng thế, ngắn gọn và súc tích…nhưng đủ nội dung.

Tôi lại thêm một năm có hẹn cùng với gió. Gió mùa. Cuộc hẹn của chúng tôi không năm nào rõ ràng và cũng khó đoán trước ngày gió đến. Cuộc chờ đợi nhiều khi rất dài, dài đến độ muốn quên phứt đi cho xong. Để rồi chiều nay tự nhiên nghe gió thở. Thoạt đầu nghe gió tình tang, thoảng và e dè, như ai đó đứng ở xa mình ngoắc tay một cái, như đang ngại ngần xét đoán không biết người xưa có nhớ ta không. Rồi gió chạy đến vồn vã như thể người thân vẫn gặp lại theo mùa không bao giờ sai hẹn. Đọc tiếp “CHỈ CHỪNG ĐÓ THÔI”