Tour ký ức – Nguyễn Trường Tộ – những năm tháng sát biển và sát cả nhịp đời thô nhám 

Có những ký ức không nằm yên trong quá khứ. Chúng sống cùng mình – qua mùi gió biển, tiếng xe đạp lạch cạch, hay một khúc cua quen thuộc vô tình bắt gặp giữa dòng người. Tour Ký Ức bắt đầu từ một cảm xúc rất riêng – khi mình về nhà với ba má, gần sinh nhật. Mình đạp xe lang thang qua … Đọc tiếp Tour ký ức – Nguyễn Trường Tộ – những năm tháng sát biển và sát cả nhịp đời thô nhám 

NƠI XỨ BIỂN NEO NGƯỜI

Nó chạy vòng quanh những con đường nhỏ và yên ả của Vũng Tàu dưới những tia nắng nhỏ giọt sóng sánh trên đường, trên lá, trên vai, trên giỏ xe. Cái thứ nắng đượm vàng khi ngày sắp tắt tựa hồ như thứ mật ong quyện và sánh vào cái xôn xao của biển, của gió. Xứ này kì lạ lắm, ngay giữa cái xôn xao của gió tứ bề thổi vào cái bán đảo lồng lộng này thì người ta vẫn có cảm giác bình yên, bình yên cái kiểu của lúc nào ta cũng có cảm giác như nhịp thời gian ở đây trôi chậm đi một nửa so nhịp bình thường.

19794_1575529392715689_2464928194862067661_n

Đọc tiếp “NƠI XỨ BIỂN NEO NGƯỜI”

NHẪN TÂM VỚI TA VÀ VỚI BIỂN

Đừng nhìn về phía núi em ạ. Cứ nhìn về biển đi, nhìn ra xa thật xa. Nhìn cho đến khi nào đường chân trời mờ ảo dần và trời và biển nhập vào làm một thì lúc đó điều ước sẽ thành hiện thực.

Ta đi lang thang trong cái gió lạnh của buổi sáng biển. Đèn đường vẫn còn và vẫn gợi cho ta cái cảm giác của đêm. Người Vũng Tàu có thói quen dậy thật sớm và chạy bộ buổi sáng, mà cũng không hẳn là chạy bộ mà hình như chỉ là lang thang trên biển để cảm nhận cái thanh khiết của đất trời buổi sáng. Chân trần trên cát. Gió tốc lên từ nhiều phía. Nước biển thì như nóng ấm hơn. Đấy! Ta vẫn hay nói với em, có phải bao giờ biển cũng lạnh đâu. Biển chỉ lạnh khi là đại dương thôi, còn biển của em thì nồng nàn và ấm nóng lắm. Tự tình với biển cũng có cái thú vị riêng, đã lâu rồi không về với nơi những con sóng vỗ bờ đá. Ta vẫn là chàng trai của biển mà, vẫn đi tìm đường chân trời dù là không có thực.

Image

Đọc tiếp “NHẪN TÂM VỚI TA VÀ VỚI BIỂN”