THỊ TƯỜNG MÙA GIÓ CHÁT…

Untitled

Đi một mình có cái thú mà cũng có cái buồn. Thú là làm gì cũng đã không phải mắc công nghe bạn bè than thở những lúc mệt quá, mỏi chân. Nhưng có điều đường xa mà không có ai tâm sự thì đi bộ một mình cũng rầu thúi ruột. Lấy kinh nghiệm đi bộ 35 cây số dưới Bến Tre hồi MHX ra mà so thì thấy đi bộ kiểu này còn oải hơn nhiều. Vì đi giữa cái nắng chang chang, cái hiu quạnh thê thiết thì dù có vui phơi phới rồi cũng tự nhận ra mình vô duyên quá. Nghe nói vùng Đầm Thị Tường này nổi tiếng nuôi tôm và cũng là vùng căn cứ xưa của tỉnh Minh Hải. Và cũng nghe mấy người ở Cà Mau quảng cáo là muốn thấy Cà Mau nghèo làm sao thì phải tới đầm Thị Tường. Ba xã bao quanh Thị Tường là ba xã nghèo. Và chỉ thấy những đứa trẻ xanh rớt lang thang mót bậy bạ trên đường là biết ở đây nghèo cỡ nào. Ngồi lại một quán nước thui thủi nằm vệ đường, tôi nghe bà Sáu Còn kể chuyện kháng chiến. Kể về cái thôn, cái xã nghèo từ hồi nẳm đến nay. Những vụ tôm, trúng thì trúng chơi chơi, lỗ thì lỗ đậm đà đau đắng. Cái nghèo như cái lưới tôm nằm chưng hửng chộp bủa vây lấy người dân ở đây. Mùa tựu trường sắp tới mà nghe càng thêm đau đắng. Con nít ở đây học đến cấp 2 đã là khá lắm, rồi cũng bỏ học, đi làm mướn, lên Sài Gòn hay ra biển. Đi chứ, ở hoài vùng này chịu sao thấu. Mà có bám lại thì cũng cực nhục trần thân…

Đọc tiếp “THỊ TƯỜNG MÙA GIÓ CHÁT…”

VIỆT NAM QUA CỬA SỔ

Quyết định đi dọc Việt Nam bằng tàu là một quyết định đến rất cảm tính. Nó cảm tính bởi vì khi đưa ra quyết định này, tất cả những tưởng tượng trong đầu đến đến từ những ký ức cách đây hơn 10 năm về trước khi mình lên tàu lần đầu tiên từ Sài Gòn ra Hà Nội. Và có lẽ cũng vì nó cảm tính nên sự háo hức còn nguyên. Ví như câu chuyện của cô bạn kết hôn ở tuổi 18 sau khi gặp người bạn trai lần thứ 4. Cô chia sẻ về sự ngưỡng mộ, tình yêu theo kiểu tôn thờ và cuồng tín. Chính vì vậy nó háo hức và đáng để chờ đợi lắm. Chuyến đi của tôi cũng vậy!

2013-10-16 10.03.00

Đọc tiếp “VIỆT NAM QUA CỬA SỔ”