Hà về….vẫn như ngày xưa
Hà Trần trong tôi vẫn như ngày xưa. Vẫn ngẫu hứng, vẫn phiêu diêu như một khúc du ca đồng nội. Vẫn êm đềm và đằm thắm như một thiếu nữ Hà Thành tuổi tròn trăng; hiểu và cảm âm nhạc bằng những rung cảm say mê đầu đời.
Ngày đó tôi đã từng say mê với những “dòng sông mùa thu”, “phố nghèo” và rất nhiều những tự truyện bằng âm nhạc của chú Trần Tiến. Thú thật lúc đầu trong tôi những giai điệu đó đơn thuần chỉ gợi trong tôi những cảm giác là lạ. Thế thôi! Mãi về sau, khi đã trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn tôi mới định hình rõ ràng hơn cái cảm xúc ngày đó. Đó chính là sợi dây đồng cảm vô hình bằng âm nhạc…

