NHẪN TÂM VỚI TA VÀ VỚI BIỂN

Đừng nhìn về phía núi em ạ. Cứ nhìn về biển đi, nhìn ra xa thật xa. Nhìn cho đến khi nào đường chân trời mờ ảo dần và trời và biển nhập vào làm một thì lúc đó điều ước sẽ thành hiện thực.

Ta đi lang thang trong cái gió lạnh của buổi sáng biển. Đèn đường vẫn còn và vẫn gợi cho ta cái cảm giác của đêm. Người Vũng Tàu có thói quen dậy thật sớm và chạy bộ buổi sáng, mà cũng không hẳn là chạy bộ mà hình như chỉ là lang thang trên biển để cảm nhận cái thanh khiết của đất trời buổi sáng. Chân trần trên cát. Gió tốc lên từ nhiều phía. Nước biển thì như nóng ấm hơn. Đấy! Ta vẫn hay nói với em, có phải bao giờ biển cũng lạnh đâu. Biển chỉ lạnh khi là đại dương thôi, còn biển của em thì nồng nàn và ấm nóng lắm. Tự tình với biển cũng có cái thú vị riêng, đã lâu rồi không về với nơi những con sóng vỗ bờ đá. Ta vẫn là chàng trai của biển mà, vẫn đi tìm đường chân trời dù là không có thực.

Image

Đọc tiếp “NHẪN TÂM VỚI TA VÀ VỚI BIỂN”