VỀ NHÀ ĂN TẾT – CHUYỆN SỐ 1

Sợ nhất khi nghĩ đến thời gian. Nhưng háo hức nhất cũng là lúc nghĩ đến thời gian. Ví như khi nghĩ là tuần sau nghĩ đến tuần sau sẽ đi Mùa hè xanh. Thế là nửa tháng háo hức, một tuần háo hức và từng ngày cũng háo hức. Sự nôn nóng này chẳng phải lúc nào cũng hay, tuy vậy mình vẫn thích mình nôn nóng một chút để cái gì đẩy lên tận cùng cũng có ý nghĩa. Năm nay là một năm không bằng phẳng tuy là chẳng có gì đột phá ngoại trừ vài thứ tiếp tục gãy và vài thứ đổ vỡ được dự báo trước. Nhưng vẫn háo hức cho Tết và căng tràn cho vui đời những ngày xuân tết rộn rã bên ngoài cửa. Sẽ nhiều dự định, nhiều cảm xúc và nhiều cả những câu chuyện nho nhỏ chia sẻ với chính mình trong những ngày cận Tết. Từ xưa vẫn vậy, những ngày cận Tết luôn là những ngày rộn ràng nhất với áo mới, với bánh mứt, với những đổi khác từ những cái bé xíu. Mình sẽ chia sẻ cùng các bạn những câu chuyện nhỏ ở khắp mọi nơi để dù ở đâu bạn cũng đang có cảm giác mình đang chuẩn bị

CHUYỆN SỐ 1

Anh Thạch Chí Vinh là một người bán cháo lòng. Tôi gặp anh vào một buổi chiều cuối năm ở Siem Reap. Như một thói quen, tôi ra dấu khi muốn mua một tô cháo lòng. Và cũng như một linh cảm đặc biệt, tôi cảm ơn anh bằng tiếng Việt. Cảm giác nghe tiếng quê hương ở một nơi xa lạ là một cảm giác thú vị. Tôi nghe anh kể câu chuyện về cuộc đời mình và về lý do anh phiêu bạt sang tới vùng đất này để mưu sinh.

333593_10150493226117851_2045855650_o

Đọc tiếp “VỀ NHÀ ĂN TẾT – CHUYỆN SỐ 1”