IPC JOURNAL – NGÀY 55 – CUỐI KÌ THÌ ĐI CẮT TÓC

October 7th 2014 

Hôm nay đúng nghĩa là một ngày ảm đạm khi từ sáng đến tối trời cứ ủ dột và không có tí tẹo nắng nào. Đây là một dạng thời tiết Bắc Âu khá phổ biến, và đó cũng là lý do để những văn hoá, lối sống rất Bắc Âu để thích ứng với thời tiết đặc trưng này. Chúng tôi bắt đầu được công bố lịch trình của những ngày chuyển tiếp cũng như lịch trình dành cho ngày cuối cùng của các bạn học 8 tuần đầu. Thật ra nhìn tổng thể thì lịch trình cũng không có gì đặc sắc lắm so với những ngày chúng tôi mới đến đây. Hầu như không có mấy thứ để khám phá bên ngoài ngoại trừ các hoạt động trong trường, nhưng dù sao thì chào đón người mới cũng thú vị hơn rất nhiều và cũng có lý do để chờ đợi các bạn mới đến, đoán già đoán non xem họ sẽ như thế nào vì thật ra dù là cá tính nào đi chăng nữa thì phần đông con người ta đều khác biệt… và chính điểm khác biệt làm người ta thú vị hoặc nhàm chán trong mắt người khác (tất nhiên là còn tuỳ vào cảm quan của từng người nữa). Và mấy ngày nay tôi cũng bắt đầu dọn dẹp phòng ốc cho gọn gàng hơn với hi vọng sẽ chào đón một người bạn cùng phòng mới đến. Cũng hơi tò mò, và bắt đầu đoán già đoán non về độ tuổi của người mới đến vì dù sao bạn chung phòng cũng rất quan trọng để sẻ chia nhiều thứ cùng nhau và tất nhiên nếu không khéo sẽ có rất nhiều phiền phức có thể xảy ra. Thôi thì cứ kiên nhẫn chờ vậy. 

Tiết học báo chí cuối cùng, cô giáo làm bánh để mời mọi người và cũng chia tay Charlotte. Bà Winnie đã trở lại sau một thời gian vắng bóng và như thường lệ vẫn là một cái máy hỏi những gì mà không ai hiểu cả. Chúng tôi dự định sẽ có thêm nhiều sinh viên theo học lớp này trong nửa kì còn lại. Thú thật là tôi rất mong có người vào lớp vì cảm giác lớp ảm đạm thì không gì chán hơn. Và hơn nữa, có thêm người chia sẻ công việc thì cũng làm tôi đỡ lo lắng và bù đầu bù cổ hơn vì hiện tại tôi vẫn còn đang ngập ngụa việc với cái website vẫn còn đang dang dở. Lại chờ vậy… 

Điểm vui nhất của lớp Innovativity cuối cùng của 8 tuần đầu có lẽ là màn vẽ tranh khi đang nghe nhạc. Ít ra tôi có bức Canon in D với đủ thứ màu sắc để treo trên tường. Và cô giáo Felicity như thường lệ luôn rất kỹ lưỡng với các loại đạo cũ đã chuẩn bị sẵn một tờ giấy rất lớn và rất nhiều màu vẽ để chúng tôi vẽ bằng chân, vẽ khi đang nghe nhạc từ headphone bằng những điệu nhảy tung toé màu trên sàn. Thú thật là những trò rất bản năng này làm tôi rất kích thích và tất nhiên một bức tranh to dù không rõ hình hài nhưng sự biến trộn của màu sắc rất ấn tượng làm ai cũng thấy thú vị. 

Buổi học cuối cùng của môn movie making đi vào hậu trường của các bộ phim – cũng là một thứ thú vị – kể cả đối với tôi  với chút ít kinh nghiệm làm phim. Dù rất yêu thích nhưng ở 10 tuần còn lại chắc chắn tôi sẽ tạm nói lời chia tay với môn này để dành thời gian cho các hoạt động khác… 

Lớp European Culture cuối cùng của thầy Angel cực kỳ thú vị với phần giới thiệu về âm nhạc và điện ảnh của Balan, tôi không ngờ là quốc gia này sản sinh ra quá nhiều những Cinematographer nổi tiếng đến vậy. Và tôi cũng lận lưng rất nhiều phim để dành xem trong mùa đông lạnh lẽo sắp tới. 

Buổi tối, trở về phòng, thu dọn đồ đạc, dọn dẹp cho gọn gàng để chuẩn bị đi đến cozy night – mọi nguời dự định sẽ tụ tập ở Common Room để ngủ lại cả đêm ở đó. Tôi đang suy nghĩ… liệu có nên.. dù sao thì ngủ ở giường của mình vẫn thích hơn chứ.. 

Chúng tôi tụ tập ở phòng Common room – xem lại những hình ảnh đầy kỷ niệm và ngồi nói chuyện tán gẫu với nhau. Và tất nhiên là không thể thiếu những thứ ùa về không đỡ nổi. Một trò xem ra rất thú vị là trò mát xa cho nhau. Một và nhiều người bắt đầu nằm sõng soài ra nệm để cho các bạn mát xa lưng, tay chân, đầu. Petur to đùng và béo trắng nằm tận hưởng cảm giác thú vị do tôi và Hiếu mang lại với đầy vẻ sung sướng. Cậu ta lim dim mắt nằm ngủ và có cảm giác như cực kỳ thoả mãn. Riêng tôi và Hiếu thì nói với nhau: “Cậu này quá to phải có tới 3 người mới đủ để làm cho cậu ta”.

Và ở một góc có một trò rất vui là trò cắt tóc. Thật ra trò này bắt đầu từ ý tưởng của ai đó là tỉa tỉa chân tóc của Suhei cho đẹp hơn. Thấy bọn họ tỉ mẩn rất lâu, tôi nảy ra ý định là cũng sẽ thử. Và cũng phải nói rõ với mọi người là cả Adnette, Shako và Rosemarie đều chưa thử bất cứ một cái đầu nào cả, nên họ cứ hỏi đi hỏi lại tôi là có chắc không. Tôi quả quyết là chắc chắn vì thật ra trong tâm của tôi luôn muốn trò gì vui vui để gắn kết mọi người với nhau vì nếu nhỡ có gì thì thật ra chỉ cần cạo đầu đi là xong, tôi không mấy quan tâm đến chuyện đầu tóc nên sao thì cũng không quan trọng. Các cô nàng bắt đầu nháo nhào đi tìm kéo rồi tông đơ. Tôi được đưa ra cổng A để ngồi đó cắt tóc. Brune sau khi kết thúc cuộc gọi điện thoại đẫm nước mắt cũng tham gia cùng. Họ vừa cắt vừa nghĩ là nên theo kiểu nào, cãi nhau ỏm tỏi và tôi bụng cũng lo lo vì sau mỗi cú tông đơ có khi cười rất to có khi là im lặng đáng sợ. Tôi quyết định nhắm mắt lại và không suy nghĩ gì nữa. Họ cắt, rồi chỉnh sửa đến chán chê cuối cùng cũng tạm hài lòng. Không! Phải nói là cảm đám rất hài lòng và dù là vẫn ái ngại không biết có thật sự đẹp không. Kiểu tóc này nhìn tổng thể giống như một người da đỏ và nói như Mimosa là không thể nhận ra tôi là một chàng trai thuần châu Á nữa. Nhiều người đi qua trầm trồ, nhiều lời khen dành cho lòng dũng cảm. Riêng tôi, tôi nghĩ điều quan trọng nhất là dám làm gì đó chi tình bạn. Tôi nghĩ Shako sẽ rất nhớ kỉ niệm này khi ngày mai bạn lên máy bay về nước… 

Viết từ Helsingor 07/10/2014

Bình luận về bài viết này