Từ lúc nào âm nhạc lại có thể kể chuyện một cách trọn vẹn đến thế?
Từ lúc nào một sân khấu – giữa không gian di sản ngàn năm – lại có thể chạm vào tận cùng cảm xúc của một dân tộc vừa nhìn lại 50 năm thống nhất, vừa bước tới tương lai với niềm tin và khát vọng?



















Tối 30/4/2025, tôi đứng giữa Hoàng Thành Thăng Long – trái tim lịch sử của Thủ đô – để dẫn dắt chương trình “50 năm Đất nước trọn niềm vui” cùng MC Mai Tân. Từ phía sau cánh gà nhìn ra, tôi thấy không chỉ ánh đèn. Tôi thấy cả những ánh mắt lặng đi, những giọt mưa lăn trên má khán giả mà không rõ là nước trời hay nước mắt. Bởi đêm nay, âm nhạc không đơn thuần để giải trí. Nó trở thành người kể chuyện, trở thành chứng nhân, trở thành nhịp cầu nối liền quá khứ – hiện tại – và tương lai.
Mở đầu chương trình là “Miền Nam tuyến đầu Tổ quốc” – hòa tấu giữa dàn nhạc giao hưởng và dàn múa Tre – tái hiện thời kỳ đất nước bị chia đôi. Giữa âm thanh của trống, kèn và nhịp tim thắt lại, tôi kể về những chuyến tàu chở người Hà Nội vào Nam chiến đấu, nơi bên cầu Hiền Lương không chỉ có hàng rào kẽm gai, mà còn có những nỗi nhớ bị chia hai.
“Câu hò bên bờ Hiền Lương” vang lên từ giọng hát của Quách Mai Thy – da diết, dịu dàng, thấm đẫm u hoài. Rồi “Xa khơi”, “Chiếc gậy Trường Sơn”, “Bài ca hy vọng”… – mỗi tiết mục là một lát cắt lịch sử, một nốt trầm hay cao trong bản anh hùng ca dân tộc.
Đan xen giữa các tiết mục là những đoạn phóng sự nghệ thuật: hình ảnh người lính già bên tấm bản đồ, cô phát thanh viên “Hà Nội Hannah” bên chiếc micro, những tờ báo in vội trong đêm, những hàng cây cổ thụ đã chứng kiến bom rơi đạn lạc rồi lại chứng kiến hoà bình vẫy gọi.
Một trong những khoảnh khắc khiến tôi lặng người là khi dẫn đến tiết mục “Lá thư viết vội” – lá thư của một người lính trẻ gửi về cho mẹ trước ngày ra trận, được khắc hoạ bằng giọng ca của Khánh Linh và Đinh Quang Đạt. Giọng hát ấy, ánh sáng ấy, không gian ấy… hoà làm một, khiến khán phòng nghẹn lại.
Và rồi “Bài ca Hà Nội”, “Hà Nội những đêm không ngủ”, “Lời ca dâng Bác” vang lên – như để nhắc rằng Thủ đô này không chỉ là trái tim địa lý, mà là nơi gìn giữ ký ức, lan tỏa bản lĩnh và niềm tin của cả dân tộc.
Cao trào của đêm diễn là khi bản hòa tấu “Đất nước trọn niềm vui” vang lên – nhịp trống dồn dập, âm thanh như trào dâng từ lòng đất, khán giả như muốn đứng lên. Và rồi Tuấn Anh, Phạm Tuân cùng tập thể nghệ sĩ cất tiếng hát:
“Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng…”
Khi bản nhạc cuối cùng vang lên – “Đất nước trọn niềm vui” – tôi biết, đêm ấy không khép lại bằng hồi kết, mà mở ra một khởi đầu mới. Bởi lịch sử không dừng lại, và thế hệ hôm nay – thế hệ của tôi – cần tiếp tục kể chuyện bằng sự trung thực, cảm xúc, và niềm tin.
Đêm hôm đó, trời Hà Nội đổ mưa. Mưa lất phất rồi nặng hạt, rơi suốt những khung giờ cuối cùng của chương trình. Tôi đứng dưới làn mưa ấy, không phải chỉ là một người dẫn chương trình, mà như một người con của đất nước đang sống trong khoảnh khắc thiêng liêng. Có những lúc tôi rưng rưng – không phải vì lạnh, mà vì tự hào. Tự hào vì được làm nghề giữa lòng Hà Nội, vào đúng khoảnh khắc 50 năm ngày đất nước thống nhất.
Và đó là một ngày 30/4 trọn vẹn – bắt đầu từ 6 giờ sáng cùng chương trình Hà Nội Buổi Sáng, dẫn dắt những bản tin đặc biệt trong không khí rộn ràng, rồi xuyên suốt cả buổi sáng kết nối khán giả với các chương trình trực tiếp từ Đài Hà Nội. Và khi đêm đến, lại tiếp tục là người kể chuyện giữa Hoàng Thành – nơi ánh sáng của quá khứ và hiện tại giao nhau, để viết tiếp một chương mới cho ký ức dân tộc.
Một ngày dài, ướt mưa, nhưng ấm áp. Một ngày mệt, nhưng đầy hãnh diện. Một ngày 30 tháng 4 – không thể nào quên.

30/4/2025
Bạn có thể theo dõi toàn bộ show diễn ở đây
Nghe bản Audio Podcast của Show này ở đây.
Xem Show Buổi sáng 30/4/2025 ở đây
Bạn cũng có thể theo dõi các Show khác trong hệ thống podcast của Tada tại http://tadale.transitor.fm

