Nơi mỗi giọng nói là một quê hương

Ngày đầu tiên của tháng 7, cả dải đất hình chữ S bỗng nhiên lạ hơi tí chút với 34 tỉnh thành gọn nhẹ. Đứng trước cột mốc quan trọng của cả dân tộc, với những trái tim thấp thỏm đó đây, nhưng tương lai luôn là một món quà tuyệt diệu để ta dần lật mở và khám phá. Tỉnh thành, hay văn hoá … Đọc tiếp Nơi mỗi giọng nói là một quê hương

40 – và người bạn mình từng bỏ quên

Có những buổi sáng bắt đầu như một sự rút lui nhẹ nhàng khỏi thế giới. Không chuông báo, không lời chúc sớm, không điện thoại sáng bừng màn hình. Hiện diện một tách trà nóng đặt trên bàn, vài tờ giấy lộn xộn ghi dở, một ô cửa sổ đón nắng nghiêng, và một người đàn ông bước sang tuổi bốn mươi trong im … Đọc tiếp 40 – và người bạn mình từng bỏ quên

Khi quê mình đổi tên

Cũng như nhiều người sinh ra trong thập niên 80, tôi lớn lên giữa những thay đổi không ngừng về địa giới, hành chính và tên gọi các vùng đất. Có những cái tên từng tồn tại suốt thời thơ ấu, nhưng giờ chỉ còn lưu lại trong giấy tờ cũ hoặc ký ức miệng truyền. Cái cảm giác mở một bản đồ hành chính … Đọc tiếp Khi quê mình đổi tên

Chuyện buổi tối thứ 4 – Một cuộc trò chuyện thân của những người không quen

Bốn cô gái, một chàng trai – là tôi.Chiếc ghế thứ sáu vắng mặt. Không ai để ý nữa sau vài phút đầu. Chúng tôi không quen biết. Cũng chẳng có gì ràng buộc nhau sau bữa tối này. Có lẽ vì thế mà người ta dễ nói hơn. Những chuyện tưởng chỉ dành cho bạn thân hoặc cho nhật ký. Những tổn thương còn … Đọc tiếp Chuyện buổi tối thứ 4 – Một cuộc trò chuyện thân của những người không quen

Một Đêm Ở Quy Nhơn – Khi Thành Phố Cũng Cô Đơn Như Mình

Chủ nhật. Đám cưới xong, bạn bè rã đám. Mình quay lại Quy Nhơn – một mình. Không lịch trình, không deadline, không ai gọi điện nhắc về những thứ cần làm. Chỉ có mình và một thành phố biển đang lặng lẽ thở. Đêm nay, không có những bữa tiệc ồn ào, không có những cái bắt tay xã giao. Chỉ có một người đi lang thang … Đọc tiếp Một Đêm Ở Quy Nhơn – Khi Thành Phố Cũng Cô Đơn Như Mình

Những con sông ngón tay & những người kể chuyện bằng âm nhạc

“Dự cảm” đẹp vì nó là những điều ta cảm nhận ở thì tương lai, đó có thể là một viễn cảnh, một câu chuyện hay có khi là những đối thoại nội tâm, những câu hỏi của bản thân. Là một người hay vẽ bằng hình ảnh những thứ trong đầu về các dự cảm, một người nhạy cảm nên mình cũng ưu tư khá nhiều khi nghe Dự cảm. Đó là cuộc đối thoại hoà giọng bởi Hà Trần và Trần Đức Minh những ưu tư của thế hệ 7x, 8x đi qua cũng kha khá những thăng trầm, nhiều câu hỏi được giải, nhiều thứ vẫn còn ưu tư trong nhịp cuộc sống vẫn tiếp nối của một đô thị giờ chật chội hơn. Đọc tiếp Những con sông ngón tay & những người kể chuyện bằng âm nhạc

NHẬT KÝ TẾT VTV7 – ĐÃ 5 NĂM RỒI ĐẤY

Nhật ký ngày mùng một tết vê tê bảy năm 1980s Đã một ngày trôi qua từ sau dư âm của ngày 8.1. Cứ râm ran trong mình. Mình thấy hân hoan, trái tim nhảy múa khi có quá nhiều gương mặt thân thương trở về nhà, trở về ghé thăm chốn kỷ niệm thiêng liêng của ngôi nhà VTV7. Nơi những cảm xúc chạm … Đọc tiếp NHẬT KÝ TẾT VTV7 – ĐÃ 5 NĂM RỒI ĐẤY

CHUYỆN MÙA ĐI HỌC

Mỗi năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều.. Đã lâu rồi không còn cái cảm giác háo hức cái ngày đến trường. Thay vào đó là cái sự bâng khuâng, bồi hồi của học kỳ cuối… Trẻ con bây giờ khác ngày xưa. Nhìn vào bộ sách giáo khoa hoành tráng quá. Môn đạo đức cũng có vở bài tập và “hằm … Đọc tiếp CHUYỆN MÙA ĐI HỌC

May quá, mình vẫn như ngày xưa….

Viết tiếp câu chuyện của gần 10 năm về trước, tiễn Phú ra sân bay, chúng tôi như thường lệ vẫy tay chào “hẹn gặp lại”. Sau những va đập của cuộc đời, cả những va đập lý tính và cảm tính khiến chúng tôi có lúc phải cay đắng thốt lên rằng “Hẹn gặp lại” nói ra nhẹ tênh nhưng kì thực là khó … Đọc tiếp May quá, mình vẫn như ngày xưa….

TÌNH THEO CON CHỮ

Bữa sáng, lật đật đi ra khỏi nhà đi học tình cờ ngó nghiêng thấy một phong thư gửi đề tên mình lại viết tay mà tự nhiên bụng bảo dạ vui quá trời quá đất. Mình ngồi trên tàu, cẩn thận mở thư ra đọc, cái cảm giác mở thư tay nó cũng khác lắm, nhẹ nhàng, li ti mi, tỉ mẩn và rất … Đọc tiếp TÌNH THEO CON CHỮ