ÁM ẢNH CẢM XÚC SÂN GA

Cả thiên hạ đang kêu gào vì nóng. Cái oi ả của ngày, của mùa làm người ta thấy mất hết sự lãng mạn. Người ta âu lo nhiều hơn. Ít vui vẻ hơn. Dễ cáu bẳn hơn. Giá mà cứ là mùa thu có phải hay hơn không. Những âu lo trôi tuột đi khi trời vàng nắng, trời có gió xanh và cảm giác thư thái khi nghĩ rằng đang có cốm tươi, sen nở cuối mùa và sấu bắt đầu chín vàng ngoài ngõ.

Hà Nội mùa thu có vẻ lạ lắm, lạ đến mức thấy nỗi luyến nhớ bắt đầu dai dẳng dần theo những con phố rất dài và ngược gió. Muốn ôm một ai đó bất kỳ gặp trên phố. Muốn hôn một nụ hôn ở sân ga, nơi mà những cuộc tiễn đưa, gặp gỡ đang rộn ràng thì những gì gắn chặt vào với nhau thật thiêng liêng và ý nghĩa.

railway_by_alivx-d3heouj

 

Đọc tiếp “ÁM ẢNH CẢM XÚC SÂN GA”

CUỘC ĐỜI MÀ LẠI XÓT XA… THÌ SAO CÂY TÁO NỞ HOA…

Suy nghĩ của con người là một trong những thứ rất phức tạp. Nó nhăn nheo, khúc khuyủ và có lúc bẻ ngoặt vào một chỗ nào đó không có biển chỉ đường. Tôi cũng thấy mình như thế khi đứng tần ngần ở một góc quen nhìn lũ trâu đầm bùn đầy sảng khoái. Tôi thấy mình nát quá, những mảnh vá của cuộc đời chồng chéo lên nhau khiến đôi lúc cảm thấy mất tự tin mà đối diện với thực tế. Những mảnh đời vá lại gặp nhau rồi lướt qua hữu hình hay vô hình thì cũng có lúc làm nhói đau những thứ cảm xúc vụn vỡ. Lâu rồi không gặp lại buổi chiều của mình, và cũng lâu rồi không gặp mình mắt cay tay vẫy…

Apple blossom
Apple blossom

Đọc tiếp “CUỘC ĐỜI MÀ LẠI XÓT XA… THÌ SAO CÂY TÁO NỞ HOA…”

KHÔNG AI CHỜ AI NƠI PHI CẢNG VỀ ĐÊM

Phi cảng Mactan-Cebu là một phi cảng khá bé, nó cũng bé như hòn đảo này vậy. Có lúc tôi nghĩ rằng ở một nơi bao la và lớn rộng thì người ta mới lạc nhau. Hà Nội quá chật chội để cho hai người yêu nhau rồi tránh mặt. Hà Nội quá nóng nực và oi ả mùa hè nên những bàn tay thôi không còn nắm chặt, thôi không còn chờ đợi nhau ở bờ rào và ở nơi bờ sông lộng gió.

165458_10151462635802851_1148263205_n

Đọc tiếp “KHÔNG AI CHỜ AI NƠI PHI CẢNG VỀ ĐÊM”

VỀ NHÀ ĂN TẾT – CHUYỆN SỐ 1

Sợ nhất khi nghĩ đến thời gian. Nhưng háo hức nhất cũng là lúc nghĩ đến thời gian. Ví như khi nghĩ là tuần sau nghĩ đến tuần sau sẽ đi Mùa hè xanh. Thế là nửa tháng háo hức, một tuần háo hức và từng ngày cũng háo hức. Sự nôn nóng này chẳng phải lúc nào cũng hay, tuy vậy mình vẫn thích mình nôn nóng một chút để cái gì đẩy lên tận cùng cũng có ý nghĩa. Năm nay là một năm không bằng phẳng tuy là chẳng có gì đột phá ngoại trừ vài thứ tiếp tục gãy và vài thứ đổ vỡ được dự báo trước. Nhưng vẫn háo hức cho Tết và căng tràn cho vui đời những ngày xuân tết rộn rã bên ngoài cửa. Sẽ nhiều dự định, nhiều cảm xúc và nhiều cả những câu chuyện nho nhỏ chia sẻ với chính mình trong những ngày cận Tết. Từ xưa vẫn vậy, những ngày cận Tết luôn là những ngày rộn ràng nhất với áo mới, với bánh mứt, với những đổi khác từ những cái bé xíu. Mình sẽ chia sẻ cùng các bạn những câu chuyện nhỏ ở khắp mọi nơi để dù ở đâu bạn cũng đang có cảm giác mình đang chuẩn bị

CHUYỆN SỐ 1

Anh Thạch Chí Vinh là một người bán cháo lòng. Tôi gặp anh vào một buổi chiều cuối năm ở Siem Reap. Như một thói quen, tôi ra dấu khi muốn mua một tô cháo lòng. Và cũng như một linh cảm đặc biệt, tôi cảm ơn anh bằng tiếng Việt. Cảm giác nghe tiếng quê hương ở một nơi xa lạ là một cảm giác thú vị. Tôi nghe anh kể câu chuyện về cuộc đời mình và về lý do anh phiêu bạt sang tới vùng đất này để mưu sinh.

333593_10150493226117851_2045855650_o

Đọc tiếp “VỀ NHÀ ĂN TẾT – CHUYỆN SỐ 1”

Hà về….vẫn như ngày xưa

Hà Trần trong tôi vẫn như ngày xưa. Vẫn ngẫu hứng, vẫn phiêu diêu như một khúc du ca đồng nội. Vẫn êm đềm và đằm thắm như một thiếu nữ Hà Thành tuổi tròn trăng; hiểu và cảm âm nhạc bằng những rung cảm say mê đầu đời.

Ngày đó tôi đã từng say mê với những “dòng sông mùa thu”, “phố nghèo” và rất nhiều những tự truyện bằng âm nhạc của chú Trần Tiến. Thú thật lúc đầu trong tôi những giai điệu đó đơn thuần chỉ gợi trong tôi những cảm giác là lạ. Thế thôi! Mãi về sau, khi đã trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn tôi mới định hình rõ ràng hơn cái cảm xúc ngày đó. Đó chính là sợi dây đồng cảm vô hình bằng âm nhạc…

CÓ GIÓ Ở ĐỒI NORMANDIE

Một email từ một địa chỉ xa. Tự nhiên nhớ lại những dòng viết của chính mình. Những dòng viết không cú pháp, không câu nệ, chỉ đơn giản là tuôn trào của một chuyến đi, một bước ngoặt trong chuyến hành trình của chính mình…

…..

Có gió trên những ngọn đồi vùng Normandie. Cái nắng là lạ của vùng đất này làm cho tất cả các giác quan của tôi được đánh thức. Lang thang, tản mạn, nhìn từng tia nắng trôi qua kẽ tay… vậy là tôi đã có mặt ở cái vùng đất lạ này được 1 tuần. Cái xứ sở hoa lệ này đón tôi theo cái kiểu của người Âu châu hay nhìn dân tộc tóc đen da vàng vậy. Một nửa xa lạ, một nửa thiện cảm. Có lẽ cái thiện cảm họ dành cho dân tộc Nhật Bản, còn xa lạ họ dành cho những người của xứ Đông Dương. Chẳng có cách nào khác ngoài cười thầm, nói tóm lại người ở đâu cũng “trông mặt bắt hình dong” như người Việt mình. Cả một tuần căng thẳng cùng công việc, cùng bộn bề những chồng giấy tờ ngồn ngộn của chuyến đi với hằm bà lằng rắc rối không tên. Tất cả cuối cùng cũng trôi qua, vì ở đây người ta ý thức cái ngày cuối tuần rõ ràng hơn. Rõ ràng hơn là bởi cuối tuần là thời gian thư giãn, là khoảng thời gian giải trí ngắm nhìn mây trời.

5537132829_dc77980764_o Đọc tiếp “CÓ GIÓ Ở ĐỒI NORMANDIE”

TẠ ƠN NHỮNG LẦN ĐAU

Những ngày này, hay đong đếm lại thời gian một cách vô thức – hoàn toàn vô thức. Và nhân việc đong đến thời gian thành ra cũng đong đếm cả những sự kiện đã từng xảy ra trong đời. Một trong số đó là những đau đớn. Đau đớn theo nghĩa đen!

2982133244_7e5258058a_b

 

Đọc tiếp “TẠ ƠN NHỮNG LẦN ĐAU”

Đôi khi nước mắt cũng chảy ngược mẹ ơi…

168299_501790097850_7910389_n

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Không biết đã bao lâu rồi không thấy mình buột miệng ra tiếng gọi bản năng ấy. Tiếng gọi mà hầu như tất cả các đứa trẻ trên toàn nhân loại đều nói ra đầu tiên lúc còn bi bô. Tiếng gọi ấy thành một phát xuất của mọi nguyên cớ. Đói! gọi mè, buồn hay vui cũng gọi mẹ và cả khi vùng vằng giận dỗi cũng gọi mẹ. “Mẹ” tiếng gọi đầu môi chính là tiếng gọi đẹp nhất bởi nó là tiếng gọi đầu lòng dễ dàng nhất, tin cậy nhất, trìu mến nhất và cũng gần gũi nhất. Con lớn lên với tiếng gọi đầu môi ấy, và mọi sướng khổ hay đau buồn cũng được sẻ chia bằng tiếng gọi đầu môi ấy. Có điều…càng lớn…con bước vào tuổi bay nhảy và đi xe…tiếng gọi ấy thưa vắng dần rồi cũng có lúc im bặt trong chính tư duy. Mẹ biết và mẹ hiểu…đôi ba lần trong những cuộc điện thoại hiếm hoi gọi cho mẹ tôi biết rằng dù nhớ con lắm nhưng sợ gọi cho con rồi sẽ lại nhớ thêm, rồi sợ con bận không trả lời mẹ được. Đọc tiếp “Đôi khi nước mắt cũng chảy ngược mẹ ơi…”

Thư gửi mùa Vọng – 02

waiting-for-santa-wallpapers_31827_1440x900

Tada yêu quý của ta,

Hôm nay là Chúa Nhật và hẳn là những lớp học của ngày Chuá Nhật đã mang đến cho con nhiều những dự cảm đầy thú vị. Hôm qua cũng là ngày nhiều cảm xúc phải không, ta đã đọc những câu chuyện viết cho bà của con. Mùa đông lạnh nhưng những tia nắng dù yếu ớt của mùa đông cũng đủ mạnh để sưởi ấm những con tim hay những tình cảm mà mình thờ ơ đúng không con. Hãy dành mùa này cho những yêu thương và nó sẽ làm cho con đủ ấm áp ít nhất là trong tuần sau khi ta thấy dự báo là sẽ xuống đến 14 độ. Con nên dùng khẩu trang- ta biết là con không thích nhưng chí ít nó sẽ giúp cho xoang không bị lạnh con nhé. Đọc tiếp “Thư gửi mùa Vọng – 02”

ĐỊNH MỨC KHUÂY KHỎA

69435_10151194824582851_1723677760_n

Cuối tháng! Lại là cuối tháng! Không có gì ấn tượng! Nhưng là tháng cuối năm thì mọi thứ lại khác. Một cơ quan làm cho nhân viên la làng khi áp khung định mức. Họ đã quen với mức khoán trắng thời gian và định mức là một thứ không làm cho họ cảm thấy ổn. Nhưng sau vài tháng, mọi thứ đã im ắng trở lại. Người không thấy ổn đi tìm cách để làm cho nó ổn như một sự điều chỉnh tất yếu.

Đọc tiếp “ĐỊNH MỨC KHUÂY KHỎA”