A.I LÀ AI? – TẬP 4: KHI NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA MỘT THỜI BƯỚC VÀO TRÒ CHƠI NHÂN DẠNG

Có những tập truyền hình mà khi xem, ta biết ngay: đây không chỉ là giải trí. Nó là ký ức, là tầng văn hoá, là câu hỏi về bản ngã trong thời đại kỹ thuật số, và đôi khi – là khoảnh khắc rất riêng tư của những người từng đi qua tuổi trẻ của mình bằng âm nhạc, ánh đèn sân khấu, và cả những mối quan hệ đã hằn sâu trong đời sống showbiz. Tập 4 của “A.I Là Ai?” là một cái tập như thế. Một tập mà nếu bạn thuộc thế hệ 8X, 9X, hoặc từng sống trong những năm Vpop dậy sóng, sẽ lập tức thấy tim mình gõ theo những cái tên: Đông Nhi, Minh Hằng, Tóc Tiên, Phạm Quỳnh Anh, Minh Tuyết – năm người phụ nữ thuộc năm hệ âm nhạc, năm bầu trời thanh xuân khác nhau, nhưng cùng đứng chung trên một sân khấu nơi “nhận diện” bỗng trở thành trò chơi. Đọc tiếp A.I LÀ AI? – TẬP 4: KHI NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA MỘT THỜI BƯỚC VÀO TRÒ CHƠI NHÂN DẠNG

Lắng nghe Thu Hà Nội…

Bài viết là một bức thư mùa thu dành cho Hà Nội nơi Tada, một người phương Nam, lần đầu cảm nhận được thế nào là sự chuyển mùa thật sự. Mùa thu Hà Nội hiện lên qua những chi tiết nhỏ: gió heo may, hương hoa sữa, tiếng rao khuya và những bản nhạc cũ vang lên trong quán cà phê. Với Tada, âm nhạc không chỉ là để nghe, mà là cách thành phố này lưu giữ ký ức và cảm xúc của con người. Mỗi bài hát về thu Hà Nội như một tấm gương phản chiếu – vừa riêng tư, vừa chung, vừa mang hơi thở của thời gian. Podcast Nghe Thu Hà Nội ra đời từ những khoảnh khắc đó, như một cách ghi lại những âm thanh đang dần trôi qua. Và series Nghe… cùng Tada trở thành hành trình cá nhân của người kể chuyện – nơi âm nhạc hòa vào nhịp sống, giữ lại chút lặng giữa những ngày quá vội. Đọc tiếp Lắng nghe Thu Hà Nội…

Nguyễn Nhật Ánh – Người kể chuyện bằng tuổi thơ, trong veo mà bền bỉ

Nguyễn Nhật Ánh không cần triết lý cao siêu hay cấu trúc phức tạp để lay động người đọc — ông chỉ kể lại những điều ai cũng từng trải qua, bằng giọng chưa ai từng kể. Từ Kính vạn hoa đến Mắt biếc, văn chương của ông là một chiếc vé khứ hồi đưa ta về tuổi thơ – nơi một lời tạm biệt trong lớp học cũng đau bằng một cuộc chiến, và tình yêu đơn phương có thể hóa thành biểu tượng của ký ức. Trong thời đại máy móc có thể viết mọi thứ, Nguyễn Nhật Ánh nhắc ta rằng: chỉ cảm giác “đã từng sống” mới là điều không thể sao chép. Đọc tiếp Nguyễn Nhật Ánh – Người kể chuyện bằng tuổi thơ, trong veo mà bền bỉ

Haruki Murakami và ngôn ngữ kể chuyện không biên giới

BẬC THẦY KỂ CHUYỆN – MASTERS OF THE STORYCRAFT – CHAPTER 3 Có những nhà văn viết như đang dựng nên những bức tường chữ, chặt chẽ và nặng nề. Nhưng cũng có những người viết như thả ra một giai điệu, tự nhiên, trong trẻo, tưởng nhẹ nhàng mà ám ảnh. Haruki Murakami thuộc về kiểu thứ hai. Văn chương của ông giống một … Đọc tiếp Haruki Murakami và ngôn ngữ kể chuyện không biên giới

Một chiếc micro, một câu chuyện – và thói quen kể lể của tôi

Có người nói tôi làm gì cũng xoay quanh “kể lể”. Lúc dẫn truyền hình thì kể chuyện của thành phố. Khi làm báo thì kể chuyện đời thường. Làm phim thì kể chuyện con người. Giờ đứng lớp, vẫn kể chuyện, chỉ khác là khán giả bây giờ gọi tôi là “thầy”. Tôi từng ngẫm: rốt cuộc, thứ nối liền tất cả những công … Đọc tiếp Một chiếc micro, một câu chuyện – và thói quen kể lể của tôi

Đứa bé dạo chơi cùng truyền hình

Mình đến với duyên nghiệp báo bằng một tình yêu rất đỗi ngây thơ, một niềm đam mê thuần khiết dành cho truyền hình từ hồi còn rất sớm. Hồi đó, chắc khoảng lớp 4 hay lớp 5, nhà có cái tivi đầu tiên, một chiếc hộp nhỏ xíu, 14 inches, và nó đã trở thành người bạn thân thiết đầu tiên, dẫn dắt mình … Đọc tiếp Đứa bé dạo chơi cùng truyền hình

Black Mirror Season 7 – Chuẩn bị giao diện cảm xúc trong thế giới số đầy nhiễu loạn

Black Mirror, ngay từ khi ra đời, luôn là một chiếc gương đen soi chiếu những ẩn ức, nỗi ám ảnh và cả những ước vọng của con người thời đại số. Nhưng chiếc gương ấy không còn chỉ đơn thuần phản chiếu hiện thực nữa—nó biến hình, gấp khúc, và đôi lúc nứt vỡ để lộ ra những tầng sâu của cảm xúc và … Đọc tiếp Black Mirror Season 7 – Chuẩn bị giao diện cảm xúc trong thế giới số đầy nhiễu loạn

Phản hồi – Môn học không có tên

Có một “môn học” mà mình chưa từng thấy ghi trong bất kỳ đề cương nào.Nhưng lại hiện diện khắp nơi: trong ánh mắt, trong dòng tin nhắn, trong những lời chưa nói trọn. Đó là môn: Phản hồi. Những ngày gần đây, mình nghĩ rất nhiều về nó – như một người làm nghề lâu năm, đang tập làm lại từ đầu. Làm giảng … Đọc tiếp Phản hồi – Môn học không có tên