IPC JOURNAL – LAST DAYS AT IPC – DAY 121 + 122

December 13th 2014 

Sáng bị đánh thức dậy bởi tiếng báo thức và cô bạn Umi mò sang tận phòng gọi dậy để chia tay Christina. Chúng tôi ra trạm xe bus, và những giọt nước mắt lại chực lăn dài trên má…Buổi sáng sớm ở Helsingor trời lạnh và âm u, có lẽ vì thế mà cuộc chia tay làm cho chúng tôi dễ khóc hơn. Ừ, đến từng tuổi này, khi mà đã trải qua nhiều lắm những cuộc chia tay tôi vẫn cảm thấy những cuộc chia tay làm cho tôi thấy sợ hãi, sợ hãi cái cảm giác nhớ lại những ngày đầu và tự vấn sao thời gian trôi qua quá nhanh như vậy… 

Tôi ngủ một giấc sau khi trở về và bị đánh thức dậy một lần nữa khi đã 11h sáng, quên béng mất là phải chuẩn bị tập cùng với anh em nhà Laubierg cho buổi biểu diễn vào ngày mai. Bỏ bữa sáng, tôi ba chân bốn cẳng chạy vào lớp để tập hát. Anh em nhà thầy hiệu trưởng gồm 4 người, họ rất nổi tiếng ở Đan Mạch và cả 4 gương mặt không ai giống ai lại có một chất giọng tuyệt đẹp. Chúng tôi ngồi nghe say sưa và có lúc quên cả phần của mình. Thầy hiệu trưởng rất tin tưởng lớp và đã mang cho chúng tôi một cơ hội tuyệt vời để được cùng biểu diễn và cùng có những khoảnh khắc trên sân khấu như những nghệ sỹ thực sự…

Tôi, Alex và Masaki đi bơi lần cuối trước khi chia tay cùng Helsingor, và cũng là lần bơi lâu nhất – lên tới gần 3 tiếng. Sau đó chúng tôi trở về Fakta và Alex mua thịt bò và phở để ăn món Phở. Alex rất hào hứng với món này nên tôi cũng không muốn làm cậu ấy thất vọng. Tôi về trường và quần quật ở trong bếp khá lâu mới chuẩn bị xong vì có quá nhiều người đến ăn và tôi thật lòng không muốn từ chối bất cứ một ai cả. Và nhóm của Lola và Manu cũng chuẩn bị Lasagna trong bếp. Ngày chia tay tới rất gần nên ai cũng muốn nấu ăn và cũng muốn mời mọi người cùng tham gia với mình và cả tôi cũng vậy. Hai nồi phở to đùng và rất nhiều thịt bò cuối cùng cũng hết khá nhanh gọn và tôi cũng cảm thấy khá vui khi ai cũng khen ngon và rất hài lòng. Nếu thống kê lại số người ăn thì có lẽ phải lên tới hơn 20 người ăn phở Việt Nam. Một chút kỉ niệm trước khi chia tay. 

Tôi không biết sự cố đánh nhau dẫn đến việc Christoph và Malcolm phải chia tay sớm. Họ phải buộc rời khỏi trường ngay trong đêm. Tin này đến quá đột ngột và đột ngột đến nỗi tôi chưa kịp định thần hay suy nghĩ gì cả. Tôi và Christoph bật khóc khi quay đoạn phim để chúc mừng năm mới mọi người. Dù sao thì cũng đã có quá nhiều kỉ niệm bên nhau và chúng tôi cũng đã trải qua đủ chuyện nên cảm giác lúc này rất khó nói. Vừa buồn, nhớ, bâng khuâng và chắc chắn là luyến nhớ đủ thứ… 

Tôi đưa Christopher ra sân ga – nơi người ta sợ phải nói lời chào tạm biệt và tâm trạng của tôi cứ treo lơ lửng suốt đường về. Tôi vẫn chưa thấy sẵn sàng cho những cuộc chia tay. Tôi tự nói với mình thế giới này vô cùng nhỏ bé và cơ hội gặp lại nhau sẽ rất nhiều… nhưng sự thật thì…

Dec 14th 2014

Sáng chủ nhật cuối cùng ở IPC và khi mọi thứ vẫn còn đang trong trạng thái bâng khuâng của những ngày cuối. Vẫn thấy khó tin là chúng tôi chỉ còn đúng 3 ngày ở lại IPC. Tôi ngồi trên giường và tranh thủ dựng phim tiếp cho Amandeep trước khi chạy nhanh đến buổi ăn sáng để kịp lên đường đi xuống phố. Hôm nay chúng tôi có buổi diễn cuối cùng ở nhà thờ cùng với lớp Choir và bốn anh em nhà Laubjerg của thầy hiệu trưởng. Tôi và Margaret tranh thủ ghé qua thư viện để xử lý nốt đống CD mượn của thư viện. Cô thủ thư dễ thương ngồi scan đống CD của tôi một cách khá thân thiện và thoải mái. Thú thật là tôi cũng cảm thấy ngại khi mình mượn quá nhiều CD và nếu như ở Việt nam thì rất có thể tôi đã bị mặt nặng mày nhẹ hay là bị chửi xối xả. Vẫn còn 1 CD bị thất lạc nhưng tôi hi vọng là nó nằm đâu đó trong phòng và tôi sẽ tìm thấy nó trước khi rời khỏi IPC. Chúng tôi đến nhà thờ, nhà thờ to và đẹp nhất ở Helsingor và tập với ban nhạc. Mọi thứ đơn giản nhưng được chuẩn bị khá chỉn chu và kỹ lưỡng. Tôi thấy sự kiện mình tham gia trọng đại hẳn lên khi hát ở một thánh đường với trần cao vút và sự dự khán của gần 800 khán giả. Mỗi người đến đây xem phải bỏ ra 800 Krone để mua vé và nếu tính tròn lại thì số tiền đó lên tới gần nửa tỉ đồng Việt Nam. Góp một phần công sức cho số tiền làm từ thiện khiến tôi thấy rất vui và tự hào. Chúng tôi say mê tập như thể mình là một ca sỹ chuyên nghiệp vậy. Buổi biểu diễn diễn ra và mọi thứ trôi chảy và ngoài sức tưởng tượng, thánh đường lớn và vang vọng làm cho các bài hát đúng nghĩa của một dàn đồng ca. Bốn anh em nhà Laubjerg quả thật rất tuyệt vời và đầy sức hút trong giọng hát. Chúng tôi tự thấy mình may mắn khi có cơ hội tham gia đêm diễn này… 

Chúng tôi trở lại trường và chờ sẵn là một bữa tối với ê hề đủ loại thịt làm cho tôi cảm thấy khá no bụng. Và có lẽ là lẽ đời rất thường thế, một khi đã ê hề ăn uống thì có rất nhiều chầu, tối nay cũng vậy sau khi ăn xong ở nhà ăn tôi lại tiếp tục xuống Student kitchen vì các bạn Nhật cũng sẵn sàng thết đãi một bữa vô cùng thịnh soạn. Và đông rất đông người đang tụ tập ở đó để ăn chơi bời, đập phá như thể đây là đêm đập phá cuối cùng vậy… 

LAST 5 DAYS AT IPC

December 13th 2014

In the morning, I was awakened by the alarm, and my friend Umi went to my room to wake me up to say goodbye to Christina. We went to the bus stop, and tears rolled down our cheeks again… The early morning in Helsingor was cold and gloomy; maybe that’s why the breakup made it easier for us to cry. Yes, at this age, when I have gone through so many divisions, I still feel that the partitions make me scared of remembering the first days and wondering how time passes. Passed so quickly…

I took a nap after returning and was woken up again at 11 a.m., completely forgetting that I had to prepare to practice with the Laubierg brothers for tomorrow’s performance. Skipping breakfast, I ran to class to practice singing. The principal’s family consists of 4 people. They are famous in Denmark, and all 4 have unique faces and beautiful voices. We listened engrossed and sometimes needed to remember our parts. The principal believed in the class and gave us an excellent opportunity to perform together and have moments on stage like real artists…

Me, Alex, and Masaki went swimming one last time before saying goodbye to Helsingor, and it was also the longest swim – nearly 3 hours. We then returned to Fakta, and Alex bought beef and dried rice noodles for the Pho. Alex was very excited about this dish, so I wanted to please him. I went back to school and worked hard in the kitchen for quite a while to finish preparing because so many people were coming to eat, and I didn’t want to say no to anyone. And Lola and Manu’s team also prepare Lasagna in the kitchen. The farewell day is approaching, so everyone wants to cook and invite everyone to join them, and so do I. Two vast pots of Pho and beef finally ran out quite quickly. I also felt quite happy when everyone complimented its deliciousness and was very satisfied. If we count the number of people eating, there are probably more than 20 people eating Vietnamese Pho. A little memory before parting.

I didn’t know about the fighting incident that led to Christoph and Malcolm’s early separation. They were forced to leave the school that night. This news came so suddenly and suddenly that I didn’t have time to calm down or think. Christoph and I burst into tears while filming the video to wish everyone a happy new year. We have so many memories together and have been through enough things, so the feeling right now is tough to talk about. Sad, nostalgic, wistful, and definitely nostalgic for everything…

I took Christopher to the train station – where people were afraid to say goodbye, and my mood hung in the balance all the way back. I still don’t feel ready for breakups. I told myself this world is tiny and the chances of meeting each other again will be many… but the truth is…

Dec 14th 2014

On the last Sunday morning at IPC, everything was still uncertain in the final days. Still, find it hard to believe that we only have 3 days left in IPC. I sat on the bed and took the opportunity to continue filming for Amandeep before rushing to breakfast so I could get on my way down the street. Today, we had our last performance at church with the principal’s Choir class and the four Laubjerg brothers. Margaret and I stopped by the library to finish the pile of CDs borrowed from the library. The cute librarian scanned my stack of CDs in a friendly and comfortable manner. Honestly, I also feel embarrassed when I borrow too many CDs, and if I had been in Vietnam, I would have had an evil face or been cursed at. There’s still 1 CD missing, but I hope it’s somewhere in the room, and I’ll find it before I leave IPC. We went to church, the biggest and most beautiful church in Helsingor, and practiced with the band. Everything is simple but prepared quite meticulously and thoroughly. I found the event I participated in even more critical when I sang in a cathedral with soaring ceilings and an attendance of nearly 800 spectators. Each person who comes here has to spend 800 Krone to buy a ticket; if you round it up, that amount is up to nearly half a billion Vietnamese dong. Contributing some effort to charity money makes me feel thrilled and proud. We practiced passionately as if we were professional singers. The performance continued, and everything went smoothly and beyond imagination; the large and echoing cathedral made the songs an authentic choir. The four Laubjerg brothers are genuinely excellent and full of charisma in their singing. We consider ourselves lucky to have the opportunity to participate in this show…

We returned to school and were waiting for a dinner with various meats that made me feel quite full. And it could be a common thing in life: once you’re tired of eating and drinking, there’s a lot of fun. After eating at the cafeteria tonight, I continued to the Student Kitchen because my Japanese friends were also ready to entertain. A very sumptuous meal. And a large crowd gathered there to party and destroy as if this was the last night of destruction…

Bình luận về bài viết này